XIN HÃY ÔM EM - Trang 595

Trong mơ màng, có một cái bóng cao lớn rẽ đám người chắn trước cửa

ra đi vào.

Giống như khi ở dưới quê, Lâm Uyển Bạch bị đám người quanh xóm

hiểu lầm là học con gái nhà ông Trương, ai nấy vây quanh cô giáo dục, bắn
đầy nước bọt ra định dìm chết cô, anh cũng như từ trên trời rơi xuống.

Tuy rằng cô biết, đây có thể chỉ là ảo giác mà thôi...

Nhưng khi bờ vai thật sự truyền tới cảm giác ấm áp, cô sững người,

ngay sau đó cả người bị một nguồn sức mạnh nâng dậy đột ngột.

"Anh Trường Uyên..."

Biểu cảm phấn khích khi nhìn cô bị đánh của Lâm Dao Dao còn chưa

kịp cất đi, cô ta đã sửng sốt lên tiếng.

Mùi hương nam tính phả tới, cằm cô bị anh nắm lấy, không dùng quá

nhiều sức, sau đó anh nâng lên. Lâm Uyển Bạch đối diện với đôi mắt anh,
bên trong đó là một hình ảnh thảm thương của mình, đồng thời cũng loáng
thoáng nhìn thấy một ngọn lửa có phần lạnh lẽo: "Ai đã đánh!"

Chỉ ba chữ đơn giản mà vang như tiếng sấm.

Mí mắt Lâm Uyển Bạch run rẩy, dường như bây giờ cô mới dám chắc

người đứng trước mặt thật sự là anh. Nhiệt độ quen thuộc, giọng nói quen
thuộc.

Mẹ con nhà Lâm trong giây lát như quả bóng xì hơi, Lâm Dũng Nghị

đứng cạnh cũng có phần chưa hiểu chuyện gì. Ông ta nhíu mày: "Trường
Uyên, bác chỉ đang dạy dỗ con gái."

"Người con gái của tôi, ai dám động vào?" Hoắc Trường Uyên hừ lạnh.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.