XIN HÃY ÔM EM - Trang 869

Có quá nhiều thứ lấp đầy lồng ngực, đến nỗi khiến ánh mắt cô nhất thời

có chút mơ màng.

Mí mắt cô hơi run, khẽ cụp xuống: "Ồ..."

"Ồ?" Hoắc Trường Uyên càng nhíu mày tợn hơn.

Đây là cái phản ứng quái quỷ gì!

Lâm Uyển Bạch ngước mắt nhìn về phía anh, vẫn đứng yên tại chỗ,

giữa hai người là khoảng cách vài bước chân.

Dưới ánh đèn sáng trưng của nhà bếp, cả người anh đứng ngược chiều

sáng, xung quanh là những quầng sáng mơ mơ hồ hồ và đôi mắt sâu ấy
sáng đến đáng sợ.

Dường như bị lóa mắt, cô nhanh chóng cúi xuống, khóe môi mấp máy

một chút, rồi khẽ ép ra một câu: "Em suy nghĩ đã..."

Nói xong, Lâm Uyển Bạch co cẳng chạy.

Khi Hoắc Trường Uyên phản ứng lại thì bên ngoài, tiếng sập cửa đã

vang lên.

Suy nghĩ ư?

Dưới ánh đèn, sắc mặt Hoắc Trường Uyên khó coi cực kỳ.

Anh giơ tay vuốt gáy, cảm giác cơn đau trên các khớp xương và gò má

càng thêm nhức nhối.

Có nhầm không vậy, cô vẫn còn cần suy nghĩ?

...

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.