XƠ CARRIE - Trang 290

XXIX

Niềm an ủi của chuyến đi

Với người chưa từng đi đây đi đó nhiều, một miền đất khác so với

những cây thạch nam quen thuộc lúc nào cũng hấp dẫn. Đây là thứ an ủi,
thích thú gần như tình yêu. Nhiều thứ mới mẻ, quá nhiều ý nghĩa không thể
bỏ qua, còn tâm trí chỉ mải suy ngẫm những ấn tượng nhạy bén, nhường
cho những sự việc ào ạt. Và thế là, những người tình bị lãng quên, nỗi buồn
gạt sang một bên, cái chết khuất tầm nhìn. Có một cõi thế chất chồng cảm
xúc ẩn sau thành ngữ rất kịch, sáo mòn: “Tôi sắp ra đi”.

Lúc nhìn ra phong cảnh trôi vùn vụt, cô gần như quên bẵng đã bị lừa

vào cuộc hành trình dài dặc này, ngược với ý định của cô và cô không có
một món đồ cần thiết nào cho chuyến đi. Nhiều lúc cô quên cả sự có mặt
của Hurstwood, và ngoảnh nhìn những ngôi nhà nông trại giản dị, những
mái nhà tranh ấm cúng của làng quê bằng cái nhìn ngạc nhiên. Đây là một
thế giới thú vị với cô. Cuộc sống của cô chỉ mới bắt đầu. Cô không cảm
thấy thất bại chút nào. Cô không tiêu tan hy vọng. Thành phố lớn có nhiều
thứ lôi cuốn. Có khi cô sẽ thoát khỏi cảnh lệ thuộc và tự do, ai mà biết
được? Biết đâu cô sẽ hạnh phúc. Những ý nghĩ này nâng cô lên trên mức
vơ vẩn. Cô chìm trong hy vọng.

Sáng hôm sau, đoàn tàu vào Montreal an toàn và họ xuống,

Hurstwood mừng vì thoát cơn nguy hiểm, Carrie kinh ngạc vì không khí
mới lạ của thành phố phương Bắc. Trước đó rất lâu, Hurstwood từng đến
đây, ông nhớ tên khách sạn mà ông đã ở. Lúc họ rời lối chính của ga, ông
nghe thấy người tài xế xe buýt hô cái tên đó lần nữa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.