XƠ CARRIE - Trang 464

Trong màn hai, đám đông mệt mỏi vì câu chuyện tẻ nhạt, nhìn khắp

sân khấu và thấy cô. Cô đứng đó, vận bộ đồ màu xám, gương mặt dịu dàng,
từ tốn nhưng quắc mắt giận dữ. Lúc đầu, ai cũng nghĩ là cô tạm thời tức tối,
vẻ mặt ấy là thực và không có gì buồn cười. Cô tiếp tục cau mày, lúc thì
nhìn nhân vật chính, lúc lại nhìn người khác, và khán giả bắt đầu cười.
Những người đàn ông bệ vệ ở hàng trước bắt đầu cảm thấy cô là một miếng
xinh xắn, ngon lành. Đây là loại cau mày mà họ muốn cưỡng ép để hôn.
Mọi đấng mày râu đều thèm muốn cô. Cô thật tuyệt diệu.

Cuối cùng, khi diễn viên hài chính đang hát giữa sân khấu, có tiếng

cười khúc khích ở chỗ không ngờ. Rồi tiếng nữa và tiếng nữa. Khi đến chỗ
tưởng chừng được vỗ tay to thì chỉ rất vừa phải. Có chuyện gì vậy? Ông ta
hiểu rằng đã xảy ra sự gì đó.

Ngay lập tức, sau khi đi ra, ông bắt gặp cảnh tượng của Carrie. Cô

đứng một mình trên sân khấu, cau mày giận dữ, còn khán giả vừa cười rúc
rích vừa cười to.

“Trời đất ơi, mình không chịu nổi! - Người diễn viên nghĩ. - Mình sẽ

không để vai diễn của mình bị kẻ nào khác diệt mất. Hoặc cô ta phải từ bỏ
khi đến lượt mình hoặc mình bỏ”.

- Kìa, mọi sự ổn mà, - ông bầu nói khi có sự phản kháng. - Đấy là việc

cô ta buộc phải làm. Anh không cần để ý đến.

- Nhưng cô ta phá hỏng vai của tôi.

- Không đâu, - ông bầu vỗ về. - Đây chỉ là một trò vui phụ, nho nhỏ

thôi.

- Thế ư? - Người diễn viên hài danh tiếng kêu lên. - Cô ta giết chết tài

năng của tôi. Tôi không chịu nổi nữa.

- Cứ đợi đến sau buổi diễn đã. Hãy đợi đến mai. Chúng ta sẽ xem có

thể làm gì.

Tuy vậy, màn sau đã giải quyết xong mọi chuyện. Carrie trở thành tiêu

điểm của vở kịch. Khán giả càng ít biết đến cô bao nhiêu càng tỏ ra hài

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.