XÓM CẦU MỚI - Trang 119

bác..."
Bác Bút lại cười và lại vái hai bác Lê rồi đi lùi dần ra cửa. Bác chưa bao
giờ được ăn cỗ ở nhà bác Lê cả vì bác Lê còn nghèo hơn bác. Bác Lê trai
bảo vợ:
"Không khéo nó chết đuối!"
"Chết đuối gì, nó biết bơi mà."
"Biết bơi mà không bị à..."
Bác Bút ra đến cửa quay mặt lại hỏi:
"Ai chết đuối cơ?"
"Thằng Tý."
"Tôi vừa gặp nó câu tôm ở bến đò Trò."
Rồi bác lại xoay người vái vái mấy cái về phía bến đò Trò như là vái Tý vì
phục Tý ham chơi đến nỗi bố mẹ ở nhà tưởng chết đuối.
Bác Lê gái hất hàm bảo chồng:
"Còn bênh nó nữa thôi. Chốc nữa về thì đừng hòng ăn."
Bác Lê trai nhìn rổ thịt, rồi nhìn vợ:
"Thế này mà bắt nó nhịn thì tội nghiệp."
Bác Lê gái cầm cái rổ xuống bếp nấu đồ ăn. Bác ít khi được ăn của ngon
nhưng làm đồ ăn ngon thì cũng tàm tạm được vì hồi u già của Mùi về quê
mấy tháng, bác đến ở thay và được Mùi dậy cho.
Bác Lê trai lại cặm cụi đan lờ. Được một lúc, bác ngửng lên nhìn cái buồng
xép trong đó có chai rượu rồi lại nhìn xuống bếp. Bác đứng lên đi xuống
bếp xem vợ nấu đồ ăn, nhưng chân giò mới chặt xong chưa cho vào nồi,
chẳng có gì đáng xem bác lại lên nhà ngồi đan lờ.
"Chân giò ninh rừ thì cũng mất hai tiếng đồng hồ."
Bác lẩm bẩm thế rồi ý nghĩ bác lại đi từ những miếng giả cầy béo ngậy đến
những miếng lòng tràng ròn và những miếng dồi thái to chấm đẵm mắm
tôm chanh ớt ăn vào đầy chắc cả mồm; bác nuốt nước bọt đến ực một cái
đưa mắt nhìn vào cái buồng xép và thở dài. Rồi bác lại cúi xuống cặm cụi
đan.
Thấy ở bếp có khói, Út bế em về để ngồi cạnh bếp sưởi và xem mẹ nấu đồ
ăn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.