XÓM CẦU MỚI - Trang 212

Bác Lê gái chạy về, lại quay trở lại hỏi:
"Cô bảo nó đỗ đến gì cơ?"
"Đỗ Đít-Lôm, bổ đi làm ông Thông ông Phán".
Bác Lê vội chạy về nhà bảo chồng:
"Phải đấy, thầy mày nói phải, phải cố sống cố chết cho nó đi học. Cô Mùi
bảo nó ngày sau đỗ đến Đít-Lôm, bổ đi làm ông Thông, ông Phán. Cô Mùi
cô ấy lại bảo giúp thêm cho nó đi học nữa".
Hai vợ chồng sung sướng như là Tý đã đỗ rồi. Bác Lê gái nghĩ hai vợ
chồng cả đời làm ăn vất vả mà vẫn nghèo khổ, Nhỡ rất chăm chỉ nhưng
cũng chỉ đủ nuôi miệng. Phải có đứa con đi học, thi đỗ. Bác tưởng đến một
ngày kia, Tý đỗ rồi, được bổ đi làm ông Giáo, ông Phán, hai vợ chồng bác,
cùng đinh trong xã hội, khố rách áo ôm, được cái danh giá làm bố mẹ một
ông Giáo, về làng nở mặt với họ hàng, lại tậu được ruộng, làm được một
cái nhà tây hai từng.
Nghĩ đến cả một đời nghèo đói, khổ sở; bác hạ giọng, nuốt nước bọt nói với
chồng:
"Thầy mày ạ... nhà mình..."
Nhưng bác nghẹn ngào ở cổ không nói được và ứa nước mắt khóc. Tý vác
rổ bát vào và đứng dừng lại ở cửa, ngơ ngác nhìn. Bác Lê trai vẫy nó lại.
Bác định hỏi lại nó xem có thật nó đã đoán được hay là nó ngáp phải ruồi.
Tý đặt rổ bát, sợ hãi chưa dám tiến vì thấy mẹ nó khóc và bố lại gọi đến.
Bác Lê trai nhắc:
"Lại đây".
Tý đứng cạnh ổ rơm. Bác Lê trai hỏi:
"Sao lúc nẫy tự nhiên mày bảo tao là thằng Nhỡ không về".
Thấy cha đột ngột hỏi đến việc Nhỡ không về trong lúc mẹ nó nức nở khóc,
Tý hơi lo:
"Hay là anh Nhỡ chết rồi".
Nhưng Tý không dám hỏi. Bác Lê gái nhắc:
"Sao mày không trả lời câu thầy hỏi?"
Tý vội đáp:
"Thưa thầy con thấy thầy không lại ăn cơm con lấy làm lạ; thấy thầy nhòm

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.