XÓM CẦU MỚI - Trang 210

đêm đã khổ sở lắm rồi.
Ăn cơm xong, Tý bưng mâm đi ra phía sông rửa bát. Nó ngước mặt nhìn
trời một cách sung sướng vì đã được cha khen là thông minh.
Tý đi khỏi, bác Lê trai nói với vợ:
"Hay u mày nói phải, chứ nó đâu lại tinh ý quá như thế. Nó phải chú ý đến
chỗ bao giờ cũng đợi ăn một lúc, cái đó thì dễ đoán, nhưng về chỗ chỉ có
mình tôi vì say hôm qua mà không biết là Nhỡ không về, nhất là nghĩ ra
được là tôi đợi thằng Nhỡ, chỗ ấy nó đoán được thì thật là tài quá".
Ngẫm nghĩ một lát, bác lại cất tiếng:
"Ờ, nhưng không phải nó nói một câu ngáp phải ruồi. Nó phải biết là tôi
đương ngồi đợi thằng Nhỡ nó mới bảo tôi là thằng Nhỡ hôm qua không về
chứ. Ừ, nó thông minh thật đấy; một đứa trẻ mới lên chín mà nhanh ý thế,
thật ít có. Bu mày ạ, phải cố sống cố chết cho nó đi học, ừ cho nó đi học bu
mày ạ ..."
Nhất là lúc đó bác còn hơi men nên bác lại càng cao hứng, bác nói chuyện
với vợ về cái hy vọng Tý sẽ thi đỗ cũng như con ông Năm Bụng:
"Ông Năm Bụng nghèo thế cũng nuôi con đi học tận Hà Nội nữa là. Nó mà
thi đỗ thì mình tha hồ danh giá với làng nước, về làng tậu rung tậu nương.
Bu mày xem".
Bác Lê gái nói:
"Ông Năm Bụng là con một ông Bố, mình bì thế nào được".
Bác Lê trai cãi:
"Thế ngày xưa chả có con anh Mõ làng đỗ Trạng là gì?"
"Đấy là chuyện phường chèo".
"Chuyện phường chèo đâu, chuyện thật đấy chứ. Cô Mùi có kể cho tôi
nghe mà".
Bác Lê gái đứng dậy. Chính bác cũng thấy Tý thông minh nghĩ ra được là
chồng mình ngồi đợi Nhỡ mà mình thì không nghĩ ra và bác cũng mang
máng nhận thấy Tý cũng đã biết để ý đến cả cái khó chịu của bác lúc đó
nữa; nên mới nói ra câu ấy để chồng mình đến ăn cơm và mình hết khó
chịu. Nhưng nghe chồng nói, bác không tin lắm và tên Mùi tình cờ nhắc
đến làm bác nghĩ ra việc chạy sang hỏi Mùi, người mà bác vẫn phục và tin

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.