XÓM CẦU MỚI - Trang 209

ngồi yên nhìn mâm cơm, nó ngẫm nghĩ không biết cha mình còn đợi gì.
Cứ như thế một lúc lâu lắm và trong lúc đó óc Tý làm việc rất dữ dội Bác
Lê gái đợi lâu và bắt đầu tức chồng cho là chồng đã có lỗi lại còn làm cao,
ngồi đợi để bác phải mời mới chịu lại ăn cho. Bác tức nhất Tý và lại thấy
Tý là ngu ngốc vì đã lớn tuổi mà không biết tự ý mời bố, không cần đợi mẹ
bảo. Bác thì nhất định bác không thèm mời. Bác cầm lấy đôi đũa toan gắp
ăn nhưng nếu bác ăn thì tất cả trẻ đều ăn. Bác lại chống đũa xuống mâm,
giận đã bắt đầu ứ lên cổ, bác thấy trước là bác không thể yên được nữa, bác
sẽ vứt cả đũa, hất cả mâm cơm đi rồi muốn ra sao thì ra. Vừa lúc tình thế
đương rất găng thì Tý thấy bố như xuống bếp, nó nghĩ ra và cất tiếng nói:
"Thưa thầy anh Nhỡ hôm qua kéo xe không về".
Bác Lê trai đáp:
"Thế à? Tao cứ ngỡ nó ở dưới bếp nên cả nhà còn ngồi đợi nó lên, chưa
ăn".
Bác Lê gái thở mạnh một cái:
"À ra chồng mình tưởng cả nhà đợi Nhỡ lên nên cũng ngồi đợi chứ không
phải định làm cao. Thế mà mình không biết".
Bác lại thấy hết cả giận. Bỗng bác giật nẩy mình, quay nhìn Tý:
"Nhưng sao cái thằng ranh con này nó lại biết".
Bác Lê trai đi lại phía mâm cơm ngồi xuống chỗ của mình. Bác cũng vừa
chợt nghĩ đến chỗ lạ lùng ấy, hỏi Tý:
"Nhưng sao mày lại biết là tao đợi thằng Nhỡ".
Không đợi Tý trả lời, bác nói luôn như nói một mình, giọng đùa:
"Ừ, thằng này thông minh. Ngày sau làm nên và cũng được uống rượu tây
như tao độ nào".
Bác quay lại nói với vợ:
"U mày cứ bảo nó ngớ ngẩn mãi đi. Ngày sau già không khéo lại nhờ nó".
Bác Lê gái bĩu môi:
"Nó chẳng vẫn cứ ngớ ngẩn thế là gì. Lần này may trúng. Thằng ngáp phải
ruồi".
Hai vợ chồng đã phá tan được sự ngượng nghịu. Câu nói ngáp phải ruồi của
thằng Tý cũng đã có cái may ngăn được một sự lục đục vừa xẩy ra sau một

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.