XÓM CẦU MỚI - Trang 237

"À, nặng quá".
Siêu cũng đứng lên:
"Cô đưa tôi mang cho".
"Không được, anh phải mang gậy cơ mà. Nó có đến mà anh vướng tráp bạc
thì làm thế nào".
Lúc đi qua gốc cây thị, Mùi bảo Siêu:
"Cây thị này có ma, mọi sáng đi qua em vẫn sợ lắm. Từ hôm nay giở đi thì
hết sợ".
Nghe Mùi nói thế, Siêu lấy cái gậy vụt mấy cái vào thân cây thị, nhưng
mặc dầu lý trí bảo chàng không có ma, lúc vụt chàng cũng thấy rờn rợn ở
tay.
"Làm gì có ma. Cô chỉ được cái thần hồn nát thần tính".
"Sao anh bảo không có ma. Em đã trông thấy ma rồi, ba con tất cả".
"Ghê nhỉ, cô tả cho tôi nghe".
"Ba con như ba ngọn lửa nó chạy ở trên bãi tha ma".
Siêu cười:
"Ma đâu, lửa đấy. Ma ấy thì tôi có thể làm cho cô xem".
Mùi cũng cười:
"Anh làm được cả ma".
"Làm ra ma không khó gì, nhưng làm được ma cũng không giầu thêm đồng
xu nào. Để hôm nào tôi giảng cho cô tại sao lại có ma trơi, ma đống.
Xương người chết có chất lân tinh, chất lân tinh ở mộ bốc lên gặp không
khí nó cháy, nếu có gió nó đi chơi thì gọi là ma trơi, nếu im gió nó ngồi yên
thì gọi là ma đống. Cô đã hiểu chưa và hết sợ chưa?"
Mùi mỉm cười thấy Siêu nói để hôm nào giảng mà lại giảng ngay. Nàng
hiểu nhưng nàng thấy chất ấy ở trong xương người chết trong mộ bốc ra rồi
tự nhiên lại bùng cháy được, thế thì chất ấy đích thị là ma rồi còn gì nữa.
Trước nàng vẫn còn cho có thể là lửa đóm của những người đi bắt ếch, nay
được biết rõ là có lửa thật ở mả bốc lên không phải là lửa đóm; nàng lại
càng tin là có ma thật.
"Anh nói thế em lại càng sợ thêm".
"Cô sợ chất lân tinh".

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.