XÓM CẦU MỚI - Trang 239

Ký Sinh:
"Con gái tôi thật là đảm đang. Cô ấy năm nay dễ mới mười bảy mười tám".
Hai câu ấy nói liền nhau tỏ ra rằng các bà đương phục nàng còn ít tuổi thế
mà đã thông thạo đi cân được gạo. Đám hàng sáo rẽ ra để Mùi đi vào:
"Cô để cháu bán mở hàng cho cô".
"Cô để tôi".
Bác Nhiêu Lịch lấy tay gọi Mùi:
"Cháu đợi cô mãi".
Bác đã đến thật sớm và mưu mô với Nhỡ để Nhỡ đặt hai bị gạo của bác lên
trên cái cân và bác đứng chống tay vào đòn gánh canh không cho ai nhắc
xuống. Những lúc túng bấn, bác thường đến vay mượn Mùi nên nghe tin
Mùi sắp đi cân gạo bác vui mừng lắm và dò hỏi Nhỡ xem đích xác hôm nào
và bác nhất quyết mở hàng cho Mùi.
Lúc đó Mùi cũng hồi hộp trong lòng và hơi ngượng. Nàng móc túi lấy ra
quyển sổ con và bút chì vì nàng không quen dùng bàn tính. Nhỡ đã treo sẵn
chiếc đèn ở cạnh cân; chàng tươi cười nói với Mùi:
"Đông quá mà ai cũng chen nhau đòi mở hàng, cháu không biết làm thế
nào. Tuỳ cô muốn để ai thì để".
Mùi ngồi xuống ghế. Thế là sau bao nhiêu lâu, cái mộng đi cân gạo của
nàng đến lúc này đã biến thành sự thực: Nàng cũng được ngồi sau cái cân,
cái tráp tiền đặt nặng ở trên hai đùi. Nàng ngửng nhìn mọi người và mỉm
cười vơ vẩn.
"Nào, ai mở hàng cho tôi bây giờ?"
Những tiếng "cháu, tôi" nhao nhao lên chung quanh cái cân. Bác Lịch khó
chịu vì không thấy Mùi nhìn mình, nhưng bác không đời nào chịu để cho ai
bỏ gạo của bác xuống cho người khác mở hàng. Mùi đã biết là bác Lịch có
gạo để trên cân; vốn biết bác từ lâu và vẫn mến bác vì tính thẳng thắn nên
nàng cũng muốn bác mở hàng mình và cho đó là một sự may mắn. Giá bác
còn đứng ở xa, Mùi cũng gọi đến; nhưng muốn làm được lòng cả mọi
người, nàng vẫn không nhìn bác Lịch, đưa mắt và mỉm cười với tất cả mọi
người.
"Ai thì tôi cũng muốn để mở hàng nhưng không biết chọn ai, vậy người nào

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.