XÓM CẦU MỚI - Trang 290

xuống dưới; nàng mỉm cười vì làm thế thì nhìn thấy rõ cả mặt, cái yếm và
thắt lưng. Mỗi lần đưa cái gương xuống dưới thì nàng lại thấy mặt gương
hơi sáng lên vì màu xanh của chiếc thắt lưng. Bé ngẫm nghĩ nếu Đỗi được
trông thấy nàng với cái thắt lưng mới này thì chắc Đỗi cũng phải hoa cả
mắt. Nàng hơi buồn là nếu chỉ có dịp Tết mới dám mặc mà Tết thì nàng lại
phải về quê, Đỗi không được nhìn. Bé cởi dây lưng rồi ngồi xuống cạnh cái
va li, gấp thắt lưng lại. Cái va li ấy cũng của Mùi cho; tuy là một cái va li
cũ nhưng Bé cũng thấy nó sang lắm; cứ hôm nào trời hơi ẩm một tí mà có
nắng mới là Bé lại đem cái va li và hết cả quần áo ra trước cửa hàng phơi
để khoe với mọi người qua lại.
Trong cái va li, Bé để rất nhiều thứ và xếp đặt rất ngăn nắp. Tuy chẳng cần
gì xếp lại, Bé cũng lấy hết cả các thứ trong va li ra để được cái thú xếp lại
và ngắm nghía từng thứ một. Vả lại việc mới mua thêm cái thắt lưng và tìm
chỗ xếp là cái cớ để nàng xếp lại cả va li. Nàng mở cái hộp bánh bích qui,
lấy ra mấy tập vải mẫu của hãng Samaritaine. Bé cũng không biết đấy là
các vải mẫu; đã lâu lắm sang bên ông Ký rượu ở phố Phủ thấy trẻ con
đương nghịch và có nhiều lắm, nàng đã cướp được ba tập đem về cất trong
hộp rồi thỉnh thoảng lại giở ra ngắm nghía. Bé thấy những miếng vải đó
đẹp lắm song cũng chưa biết sẽ dùng vào việc gì. Dưới cùng hộp là cái
tranh quảng cáo cho bánh bích qui. Nàng đã xin được cái hộp bánh của cậu
Ấm Hải; lúc về nhà mở hộp, nàng thấy lẫn trong giấy bóng có cái tranh.
Nàng thấy tranh vẽ một người Tây còn trẻ, tay khoác một cô đầm cũng còn
trẻ, có hai con mắt to và hai gò má đỏ hồng, hai người ngồi cạnh cái bàn để
rượu và bánh. Bé đoán hai người ấy là hai vợ chồng và lại thấy rõ là mới
lấy nhau. Nàng nghĩ thế vì nàng cho là chỉ vợ chồng mới lấy nhau mới ôm
cổ nhau. Mỗi lần Bé nhìn cái tranh, nàng lại thấy ngường ngượng, hơi thẹn;
nàng lấy làm lạ là người Tây sao họ lại đem vẽ hai người đàn ông đàn bà
ôm cổ nhau trước mặt mọi người như thế rồi lại cho cái tranh vào hộp bánh
không sợ trẻ con nhìn thấy. Giá lúc cậu Ấm Hải cho nàng cái hộp, nàng
nhìn thấy cái tranh vẽ thì không bao giờ nàng dám nhận, nhưng vì về nhà
nàng mới biết nên nàng không vứt đi, đem để xuống đáy hộp và úp mặt vẽ
xuống dưới. Thỉnh thoảng xếp lại va li, nàng lại lật tấm tranh lên ngắm

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.