XÓM CẦU MỚI - Trang 45

này?"
"Vâng, vì ở nhà cũng không ngủ được. Ra đây lại được mẻ cá."
Mùi cất bước:
"Thôi anh Nhỡ ngồi đấy mà chịu rét nhé."
"Cám ơn cô, cô ra hàng."
Lúc Mùi đã đi xa, Nhỡ lẩm bẩm:
"Cô Mùi nhà ta sao sáng hôm nay vớ vẩn tệ."
Nhỡ sung sướng đứng nhìn theo Mùi và mỉm cười tinh nghịch. Chàng ngồi
xuống bè, dựa lưng vào cửa khoang, duỗi thẳng hai chân, quên cả kéo lưới.
Chàng tự hỏi thầm:
"Không biết tại sao cô ấy lại hỏi thế?"
Câu "hễ cứ hôm nào bác Lê say rượu..." mà Mùi hỏi vô tình lại khiến Nhỡ
chú ý đến nhất. Chàng lặng người đi khi đem chắp câu hỏi ấy với câu hỏi
về cái khoang chật và những cái đưa mắt của Mùi nhìn vào trong khoang,
có vẻ nghĩ ngợi. Chàng cũng không dám chắc và cũng không dám mong
như thế nhưng chàng cũng hồi hộp sung sướng. Chàng cất tiếng hát chèo
theo giọng than để cho Mùi nghe.
Tiếng Nhỡ hay rất hay; tính người vui vẻ nhưng đến lúc hát thì Nhỡ chỉ
thích những điệu than thật buồn. Thỉnh thoảng những đêm có trăng, đợi đến
khi đã khuya, mọi người trong xóm đều đóng cửa tắt đèn, chàng ra ngồi
một mình trên rễ cây đa rồi cất tiếng than. Tiếng hát theo gió tan vào ánh
trăng, lan ra khắp nơi, não nuột ai oán khiến các bà goá chạnh lòng nao nao
buồn và các cô con gái đến tuổi dậy thì, vừa lắng tai nghe vừa thở dài,
thương nhớ vẩn vơ. Còn Nhỡ, chàng chỉ cốt hát cho Mùi nghe vì một hôm
đã lâu, Mùi có hỏi xem ai hát ở ngoài xóm và khi đã biết là Nhỡ hát nàng
khen chàng hát hay lắm, nàng đã mải lắng nghe quên cả ngủ. Nhỡ tưởng
mình như anh Trương Chi, anh thuyền chài xấu xí mà được con gái nhà
quan mê vì tiếng hát. Thế mà chàng, chàng lại không xấu xí.
Sáng nay chàng hát để riêng cho Mùi nghe và để tỏ nỗi sung sướng của
lòng mình.
Mùi quặt lên con đường lớn để ra quán hàng. Tiếng những người gánh gạo
trên con đường cụt đã thấy vang lên ở xa. Mùi không trông thấy rõ người

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.