XỬ ÁN TRONG TU VIỆN - Trang 70

cho đến khi ngài tỉnh dậy. Chỉ có thế thôi!
Dịch Nhân Tiết nheo mày:
- Có ai ở trong hành lang?
- Không có ai cả.
- Vậy nàng nghe có tiếng chân đi không?
- Dạ. Không.
- Hãy đưa cái túi nhỏ đựng hương thơm của nàng dùng cho ta xem.
Nàng Đinh móc ở dây lưng ra một cái túi nhỏ may bằng gấm và trao cho
Dịch Nhân Tiết. Vị phán quan đưa cái túi nhỏ lên mũi. Hương thơm thật dễ
chịu nhưng khác hẳn mùi thơm thoang thoảng mà ông đã ngửi phải trước
khi bị bất tỉnh.
- Vậy ta bị bất tỉnh trong bao lâu?
- Cũng khá lâu. Gần đến hai tiếng đồng hồ. Tuy vậy lúc này cũng chưa
đến nửa đêm đâu!
Nhìn vị phán quan với một cái bĩu môi tinh nghịch, nàng Đinh hỏi:
- Vậy xin ngài phán là tôi có tội hay vô tội?
Dịch Nhân Tiết không nhịn được cười.
- Xin nàng thứ lỗi. Sự suy diễn của ta hiện chưa được minh bạch. Ta
chịu ơn nàng nhiều lắm, nàng Đinh ạ! Vì không có nàng ắt tên thích khách
đó đã không chừa mạng sống cho ta.
- Chính miếng vải quấn quanh đầu của ngài đã cứu sống ngài. Những
vỏ cam khô đã chặn bớt sức mạnh của sự va chạm, nếu không sọ của ngài
dám bị bể lắm đó nghen!
- Vâng. Chính mấy tì thiếp của ta đã nài nỉ ta để họ quấn quanh đầu
miếng vải bọc vỏ cam đó. Ta sẽ ngỏ lời cảm tạ họ, nhưng lúc này ta cần tìm
cho ra kẻ muốn mưu sát ta đã.
Dịch Nhân Tiết muốn đứng dậy nhưng cảm thấy chóng mặt nên ông ta lại
phải ngồi xuống.
- Bẩm quan lớn. Xin hãy khoan đã! Quan lớn chắc hãy còn mệt. Xin
để tôi dìu quan lớn đến chiếc ghế bành kia.
Khi Dịch Nhân Tiết ngồi vào chiếc ghế trước một cái bàn lung lay, nàng
Đinh lại đem nhúng mấy cái vỏ cam vào một chậu thau đựng đầy nước

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.