- Kìa! Sao không gọi nó dừng lại!
Ngẫu Dương chưa hết sửng sốt khi thấy bóng người khách lạ nhưng cũng
vâng lời ra lệnh cho con vật đứng lại. Con gấu đưa chân cào cào xuống nền
nhà, lông cổ nó dựng đứng lên.
Ngẫu Dương lên tiếng:
- Ngài có thể bước ra khỏi tủ. Con vật chẳng dám làm gì ngài đâu!
Dịch Nhân Tiết bước ra khỏi tủ, lại gần chiếc ghế đặt cạnh bàn nhưng đôi
mắt vị phán quan vẫn không rời khỏi con vật.
- Xin mời ngài ngồi xuống. Tôi xin nói với ngài không có gì phải sợ
hãi nó nữa.
- Có thể như vậy, nhưng ta muốn nàng hãy cột nó lại.
Sau khi vứt cái mão xuống. Ngẫu Dương choàng một sợi dây xích thật to
vào cổ con gấu, cột một phía đầu dây vào cánh cửa sổ. Dịch Nhân Tiết cảm
thấy yên lòng hơn, khoan khoái ngồi xuống ghế.
Ngẫu Dương mặc thêm bộ quần áo bên ngoài rồi ngồi cạnh Dịch Nhân Tiết
hỏi:
- Bây giờ ngài biết rõ bí ẩn của tôi, vậy ngài có điều gì dạy bảo?
- Nhà ngươi có phải là anh ruột của Mai Quế không?
- Đúng vậy! Nhưng người đàn bà béo mập kia không phải là thân mẫu
của tôi. Lý do nào ngài phán đoán được điều đó?
- Ta bắt đầu thắc mắc là vì sao Mai Quế tỏ ra rất bình thản lúc nhà
ngươi đóng tuồng trên sân khấu với con gấu của nhà ngươi, nhưng trái lại,
Mai Quế lại tỏ ra khiếp đảm lúc Mặc Đức đưa kiếm chém sát vai nhà
ngươi. Hơn nữa, sau khi vãn hát, ta nhìn thấy có cái không khí gia đình
giữa nhà ngươi và Mai Quế rõ rệt hơn.
- Nói tóm lại, tôi chỉ có một cái tội là đã giả gái để sống chung trong
một đoàn hát, tội đó xem ra cũng nhẹ khi tôi hành động có mục đích của
tôi.
- Nhà ngươi tiếp tục giải thích ta nghe. Nhưng trước hết, tên thật của
nhà ngươi là gì?
- Quảng Tế. Tôi là trưởng nam của Quảng Du, một tay lái buôn gạo tại
kinh đô. Mai Quế là em gái duy nhất của tôi. Cách đây 6 năm, nàng yêu say