quên số đăng ký.) – Phải – Thế thì anh còn hai giờ xăng. Thùng chứa xăng
máy đó không phải thùng chuẩn. Bẻ về Cisneros đi.”
* * *
Như vậy đấy, những điều bó buộc của nghề nghiệp làm biến đổi và làm
giàu thế giới. Cũng chẳng hề cần một đêm tương tự mới khiến người lái
đường dài khám phá ra một ý nghĩa mới cho các cảnh trí cũ. Phong cảnh
buồn tẻ làm nhọc hành khách đi đường nhưng đối với đội phi hành thì khác.
Cái khối mây giăng chắn ngang chân trời kia, đối với đội phi hành không
còn là phong cảnh: nó sẽ chạm tới từng bắp thịt của anh và đặt cho anh
nhiều vấn đề. Anh sẽ phải lưu ý đến nó, cân đo nó, một ngôn ngữ nghiêm
túc đã nối liền nó với anh, đây là một đỉnh nhọn, nó hãy còn xa; nhưng rồi
nó sẽ hiện ra dưới bộ mặt nào? Dưới ánh trăng, dùng nó làm mốc thật tiện.
Nhưng nếu người lái cứ bay như người mù, lúng túng trong khi điều chỉnh
đường chao liệng, và dao động ở vị trí của mình, tảng đá đó sẽ biến thành
thuốc nổ, mối đe dọa từ nó sẽ ám ảnh anh suốt đêm, cũng như một quả mìn
độc nhất chìm khuất lơ lửng dưới sông làm cho toàn bộ vùng biển trở nên
nguy hiểm.
Cũng như vậy đấy, các đại đuơng biến đổi. Với những lữ khách bình
thường, cơn bão tố không thể nhìn thấy: nhìn từ rất cao, sóng không hằn nổi
nữa, và các tảng mù sương như là không chuyển động. Chỉ có những hình
thù như những tàu lá trắng trải to, sọc rằn và đầy bọt, như bị cùm trong
băng glá. Nhưng đội phi hành quyết rằng ở nơi này tuyệt cấm hạ cánh
xuống biển. Các tàu lá kia, đối với họ, giống như những đóa hoa độc lớn.
Và cho dẫu chuyến đi là một chuyến đi tốt lành, người lái đang bay ở
đâu đó trên chặng đường bay của mình, vẫn không dự vào một cảnh trí đơn
thuần. Các màu sắc kia của đất và của trời, các vệt gió kia trên biển, các
đám mây vàng ánh kia của hoàng hôn, anh không ngắm chúng đâu mà anh
suy nghĩ về chúng. Giống như người nông dân đi thăm ruộng của mình,
bằng một nghìn dấu hiệu, dự kiến triển vọng mùa xuân, đe dọa của băng
giá, điềm báo có mưa, người lái nhà nghề cũng đọc các dấu hiệu của tuyết,