anh, gương mặt đánh phấn đậm theo kiểm geisha và hầu như lập tức gương
mặt đầm đìa nước mắt. Không nói gì, họ đi về phía phòng anh.
Tuy giữa hai người đã có nhiều điều, anh vẫn không viết thư cho cô. Anh
cũng không đến thăm cô và anh không gửi cho cô những tài liệu về kĩ thuật
múa như anh đã hứa. Cô có đủ mọi lý do để tin rằng anh quan hệ với cô chỉ
nhằm giải trí và anh đã quên cô. Vậy Shimamura phải xin lỗi cô và anh là
người phải nói trước. Nhưng trong lúc họ cùng đi như thế, không ai nói
năng gì, anh hiểu rằng chẳng những cô không giận anh, cô còn rất vui vẻ và
vô cùng sung sướng được gặp lại anh. Nói cũng chẳng làm gì, mà chỉ nhấn
mạnh thêm những thiếu sót của anh. Và đã cảm thấy mê say, Shimamura
tiến vào một thế giới chỉ có niềm hạnh phúc êm dịu. Đến chân cầu thang,
anh xòe bàn tay trái giơ ra trước mặt cô:
- Bàn tay này vẫn giữ những kỉ niệm tốt đẹp nhất về em.
- Thật ư? - Cô nói và xiết chặt bàn tay ấy trong cô như cô muốn kéo
Shimamura lên trên.
Cô chỉ buông tay anh khi hai người đã đến giữa căn phòng, trước kotatsu
3. Mặt người đàn bà trẻ dưới lớp phấn đột nhiên đỏ bừng và chắc hẳn để
che giấu sự bối rối của mình, cô lại cầm lấy tay Shimamura:
- Bàn tay này vẫn nhớ em phải không? - Cô hỏi.
- Không, bàn tay này cơ! - Anh giơ ra bàn tay trái mở rộng và luồn tay
phải vào kotatsu để sưởi.
- Em biết, - cô nói và mỉm cười ý tứ. Rồi cô âu yếm dùng cả hai bàn tay
Shimamura áp vào má cô rất dịu dàng.
- Vẫn nhớ em phải không? - Cô thì thầm, như mơ mộng nói với bàn tay.