Ý TRUNG NHÂN TÌNH CỜ - Trang 30

Chương 3

TỐI ĐÓ khi trở về nhà, tôi vấp phải một cái chân giả, một chuyện đã

quá bình thường với tôi rồi. “Ông nội,” tôi gọi lớn, “nếu ông không bắt đầu
dọn dẹp mấy cái cẳng chân của ông, thì cháu sẽ dùng một trong những thứ
ấy mà nện ông đấy.”

Giọng nói khàn khàn của ông nội tôi từ phòng khách vọng ra. “Phải rồi.

Chỉ toàn bắt nạt lão què tội nghiệp này thôi.”

“Ông nghĩ cháu nói đùa hay sao hả ông?” tôi hỏi.

Bowie, chú chó Eskimo lai đồ sộ của tôi, phóng vọt vào trong bếp, ư ử

rên vì vui mừng và để thể hiện tình yêu của loài cẩu, đuôi nó quất vào tôi,
từng vón từng vón lông to tướng rơi rớt xuống sàn. “Chào mày, Bowie,” tôi
ngân nga đáp lại với Bowie bằng giọng chỉ để nịnh chó của mình. “Ừ, tao
cũng yêu mày nữa! Ừ tao yêu mày! Tao yêu mày mà, thằng kháu!” Khi đã
liếm láp tôi xong, đã cạp cạp vào cằm tôi rồi xoay vòng vòng điên cuồng
chừng hơn chục bận, Bowie phóng ngược trở vào phòng khách. Tôi nhặt cái
chân giả của ông lên rồi đi theo chú chó trung thành của mình.

“Bác sĩ dặn là ông cần phải mang thứ này cơ mà,” tôi nói rồi cúi xuống

hôn lên gò má đầy râu của ông mình.

“Mặc mẹ bác sĩ,” ông vui vẻ nói. Mỏm chân cụt của ông đang gác lên

vài chiếc gối.

“Ăn nói cẩn thận nào, ông nội gắt gỏng,” tôi nói. “Chân ông làm ông

khó chịu ạ?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.