Ý TRUNG NHÂN TÌNH CỜ - Trang 31

“Thiếu chân mới làm cho ta khó chịu thì có,” ông tôi vặc lại. “Nhưng

cũng không khó chịu hơn bình thường là mấy.” Ông lơ đễnh xoa xoa lên
mỏm chân cụt, hai mắt không rời khỏi màn hình ti vi.

Ông nội Noah là thợ đóng thuyền, là người sáng lập đồng thời là người

vận hành duy nhất của xưởng Con Thuyền Noah (một cái tên do tôi nghĩ ra
khi tôi lên bốn và đấy là điều mà đến nay tôi vẫn còn thấy tự hào). Những
chiếc thuyền ông làm ra đều là tuyệt phẩm – thuyền chèo bằng gỗ đẹp mắt,
thuyền kayak rồi ca nô, mỗi chiếc đều là do ông thiết kế, được ông tự tay
chế tác, và giá bán một món cũng vài nghìn đô. Trên vùng Đông Bắc này,
nơi các dòng sông luôn sục sôi cuồn cuộn, thì ông như là một vị thánh vậy.

Rủi thay, hai năm trước ông đã bị tai biến nhẹ. Còn xui xẻo hơn nữa,

khi ấy ông đang cầm một chiếc cưa máy lưỡi tròn đang chạy, và hậu quả là
vết cắt quá sâu đến nỗi một chân của ông đã bị cắt bỏ đến ngay trên đầu gối.
Trong buổi họp gia đình, bác sĩ đã giới thiệu một trung tâm sinh hoạt có điều
dưỡng dành cho người lớn tuổi. Ông nội, người bao lâu nay luôn sống một
mình từ khi bà tôi qua đời hàng bao nhiêu năm trước, đã tái xanh tái xám cả
mặt. Không kịp suy tính trước sau gì, tôi xung phong đến sống cùng ông
một thời gian cho đến khi ông làm quen được với tình trạng mới của mình.
Và mặc dù ông già thô lỗ cộc cằn này sẽ không bao giờ thừa nhận, nhưng tôi
vẫn muốn nghĩ rằng ông tôi rất cảm kích tôi về điều này.

Ông nội đang ngồi xem chương trình Deadliest Catch được chiếu lại.

Hai ông cháu tôi đều thích các chương trình truyền hình thực tế, nhưng đây
mới là chương trình chúng tôi yêu thích nhất. Trong lúc mấy tay Alaska dạn
dày sương gió đang giằng co vật vã trên vùng biển Bering, thì tôi ngồi trên
trường kỷ, Bowie nhảy lên nằm gọn ghẽ bên cạnh tôi, đặt cái đầu hai màu
trắng xám của nó vào lòng tôi, chớp chớp mắt ngước nhìn tôi với vẻ trìu
mến. Chú chó của tôi có một mắt màu nâu, mắt kia màu xanh nước biển, tôi
thấy mới đáng yêu làm sao. Tôi hôn gió đánh chụt về phía Bowie, thế là hai
cái tai hình tam giác dễ thương đến lạ của nó ve vẩy về phía tôi, như thể là
tôi sắp sửa thông báo với nó mẩu tin quan trọng nhất. “Mày đấy”, tôi lên

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.