YÊU - Trang 101

cho Hằng mà cả cho chính mình hay cho tất cả thế nhân… Thúc dụt dè hỏi
Hằng:
- Hằng khóc đấy à?
Hằng lắc đầu:
- Việc gì mà khóc! Nếu khóc cũng là khóc sung sướng! Có buồn chăng nữa
là buồn lát nữa anh sẽ trở về nhà anh…
Thúc chưa biết nói gì thì Hằng đã hỏi:
- Thấy Huyền nói chị Hòa đi Đà Lạt phải không anh?
Nghe Hằng nói đến tên vợ mình, Thúc giật mình có cảm tưởng mình vắng
nhà lâu lắm và lâu lắm mình không gặp mặt vợ…
- Vâng… Hòa đi Đà Lạt đã ba ngày rồi…
Một ý nghĩ thoáng qua óc, khiến Hằng nắm chặt cánh tay Thúc, vừa tha
thiết, vừa tinh quái nhìn vào mắt Thúc:
- Thế thì đêm nay anh phai ở lại đây với em. Nếu lát nữa Huyền và Tuyết
trở lại đón, anh đưa các con anh về, rồi anh trở lại với em… Đêm nay, nếu
trời lại mưa gió, em nằm một mình nhớ anh, thì em đến tự tử mất…
Thúc và Hằng như hai hỏa diệm sơn nghỉ hoạt động từ lâu, lúc này vụt
phun lửa, nên sức công phá thật dữ dội. Nghe Hằng thủ thỉ bên tai, Thúc
thấy mình trẻ lại, mơ mộng như một thiếu niên mười tám tuổi lần đầu tiên
yêu và đúng như lời Tuyết nói đùa với Huyền trước khi đi, Thúc đã “mê” tít
thò lò”… Chàng đắm đuối hôn lên mắt Hằng, nói một câu thật lãng mạn
như trong những tiểu thuyết rẻ tiền mà Thúc vẫn chế riễu:
- Đêm nay anh sẽ gối đầu tay cho em nằm, và anh sẽ kể chuyện đời cho em
nghe…
Hằng nói tiếp luôn, giọng vừa não nùng, vừa khinh bạc:
- Rồi mai mốt chị Hòa về, em sẽ trả anh lại cho chị… Nghe nói anh yêu chị
lắm phải không?
Thúc đáp rất thành thực:
- Yêu lắm!
- Có phải chị “cả ghen” lắm, hở anh?
- Ghen ghê gớm!
Hằng im lặng một lát, mới lên tiếng:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.