YÊU - Trang 168

Huyền giật mình, tưởng mẹ đã biết tất cả sự thực. Nàng sợ sệt nhìn mẹ, thì
Hòa đã rơm rớm nước mắt:
- Mẹ nói con đừng buồn...
Bác sĩ Thoại cho mẹ biết là Ba con khó mà qua khỏi...
chỉ còn cách là chiều theo ao ước ngấm ngầm của Ba con! Để may ra, Ba
con khỏi bệnh, mà nếu không khỏi, thì ít ra, những ngày cuối cùng của Ba
con cũng là những ngày...
vui tươi...
Hòa ngừng một lát, rồi bà lấy tay chùi nước mắt, nói tiếp:
- Hôm nọ, ở nhà bà Hằng, mẹ đã bảo bà ta cứ việc vào thăm Ba con. Nhưng
chắc là bà ta ngượng, không chịu đến...
Vậy việc này, mẹ nhờ con, vì chỉ con là làm được! Con nên tới giải thích
cho bà ta hiểu, và rủ bà ta tới thăm Ba con, cho Ba con vui lòng...
Nghe mẹ nói, nhất là nghe cái giọng chịu đựng, nhẫn nhục của mẹ, Huyền
chỉ biết gục đầu vào lòng mẹ khóc, rồi nàng nức nở thú với mẹ tất cả
chuyện vừa xảy ra.
Hòa vuốt tóc con, gượng cười bảo Huyền:
- Con làm thế phải lắm...
Người đàn bà sinh ra đời để hy sinh, để chịu đau khổ...
con à! Con làm vậy, nếu Trời có bắt cha con phải thất lộc, thì Ba con cũng
không có gì ta thán mẹ con mình...
Hòa nói đúng...
Chỉ một nửa tháng sau đám cưới của Diễm lấy Khải, thì Thúc từ trần...
Thúc chết, mang theo hình ảnh của vợ, của bốn đứa con và của Hằng mặc
cái áo hồn. Thúc chết như một triết nhân từ biệt cuộc đời, thèm sống đến
đau xót, nhưng khi chết thì vẫn giữ nụ cười trên môi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.