YÊU - Trang 167

- Chết! Ba đi sao được!
- Tại sao lại không được? Ba phải tập...
để hôm này còn dự lễ cưới Diễm chứ!
Rồi không đợi Huyền có ý kiến, Thúc lấy quần áo thay, chàng trút bỏ bộ đồ
ngủ nát nhàu, mặc một áo sơ-mi mới lấy ở tiệm giặt về, một cái quần tây
thẳng nếp nhất; chàng tìm được, và có lẽ lần này là lần đầu tiên, từ khi vô
bệnh viện, Thúc chải mớ tóc rối bù của mình, Huyền nhìn thấy bàn tay củ
Thúc run run, có nhẽ vì Thúc xúc động, nhưng lòng thương cha của Huyền
thì lại cho là Thúc yếu, không mang nổi cả một cái, nên Huyền bùi ngùi,
chỉ muốn khóc...
- Xong rồi! Đi con!
Thúc vịn vai con gái, và hai bố con lững thững xuống cầu thang...
Vừa thấy bóng Thúc, Hằng vội rảo bước tiến đến về phía Thúc, nước mắt
chảy vòng quanh...
Bàn tay Thúc rời vai Huyền, đặt lên vai Hằng, và Thúc nói với con gái:
- Để bà Hằng đưa Ba đi dạo ở ngoài một lát cho đỡ tù túng...
Con cứ về trước đi.
Hằng nhìn Huyền, chớp mắt nói nhỏ nhẽ:
- Cám ơn Huyền...
Huyền đứng yên, nhìn hai người đi về phía cổng bệnh viện. Huyền thấy tay
hai người tìm nhau, mười ngón tay đan lấy nhau, và họ dìu nhau đi sâu vào
bóng tối dày đặc của buổi chiều, đang đổ xuống, bao vây lấy họ. Huyền
nhìn theo cho đến khi bóng hai người nhòa trong bóng tối mênh mông, và
nước mắt Huyền lặng lẽ chảy xuống má.
Huyền có cảm tưởng như hai cái bóng mờ ảo của hai người đang đi vào
tịch mịch, vào hư vô. Tự nhiên Huyền thấy thương mẹ, thấy mình có tội với
mẹ và nàng cần phải về ngay nhà để thú tất cả với me....
...
Tới nhà, Huyền thấy mẹ ngồi rầu rĩ một mình, nhìn ra đường...
Huyền chưa biết bắt đầu thế nào để thú tội với mẹ, thì Hòa đã nói với
Huyền:
- Con ngồi đây, mẹ có chút việc cần bàn với con về bà Hằng...

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.