YÊU - Trang 181

- Nó là học trò của thầy thật hả?
Đạt gật đầu...
Mạnh tuy là tay “anh chị”, nhưng còn biết sợ thầy...
Quay về phía các “đồng chí” của mình, Mạnh lên tiếng rất hách:
- Thôi hòa cả làng...
Cô Tuyết cũng là học trò thầy tôi, tức là...
em tôi! An hem đánh chữ “đại xá” cho!
Rồi Mạnh lại chỉ về phía Đạt, và với giọng hãnh diện của một thanh niên
tuy là “cao bồi đánh thuê”, nhưng đã từng...
là một học trò ngoan, sợ thầy như ai, Mạnh giới thiệu Đạt với đồng bọn:
- Đây là thầy Đạt, giáo sư Việt Văn của tôi ở trường Minh Tân...
Nghe Mạnh tỉ mỉ giới thiệu mình là giáo sư Việt Văn của Mạnh, Đạt cười
vui vẻ bắt tay cả bọn, và cả năm anh lễ phép bắt tay Đạt. Nhưng trước khi
rút lui, nhảy xuống sân khấu, một trong số sáu thanh niên không quên nói
với Tuyết:
- Nhất chị đấy nhé! Chị chửi tiên sư chúng “em” mà chúng em không mượn
“chị” chút gân nào thì chị cũng ngon lành lắm! Chị Ơi!
Cả bọn nhảy xuống, còn Đạt và Tuấn đưa Tuyết vào phía trong sân khấu...
Sự xuất hiện của Đạt, kết thúc mốt cách bất ngờ cuộc lộn xộn, làm thính giả
vỗ tay vỡ rạp, trong khi Diễm, ngồi phịch xuống ghế, thở ra một hơi dài...
Khi thấy Tuyết sắp sửa bị bọn cao bồi làm dữ, Diễm đã nắm tay chồng, cố
len lỏi qua các hàng ghế, để chạy lên với em...
Nhưng Khải và Diễm chưa lên tới được sân khấu thì sự xuất hiện bất thình
lình của Đạt làm Diễm đứng sững, mặt tái đi, và bất giác Diễm dừng lại,
không tiến thêm nữa. Khải cũng dừng lại: nhìn khuôn mặt nhợt nhạt vì
hoảng hốt của Diễm khi Đạt xuất hiện, tự nhiên Khải thấy cơn ghen nổi lên
bừng bừng. Tuy nhiên, Khải vẫn cố làm ra vẻ lạnh lùng, nhìn Diễm rồi lại
nhìn về phía Đạt, không thốt một lời.
Mãi khi bọn Tuấn, Đạt đã rút vào phía trong sân khấu, Diễm mới hoàn hồn,
cầm lấy tay chồng:
- Thôi đi về anh!
Khải làm ra vẻ thản nhiên:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.