YÊU - Trang 182

- Sao em không lên gặp Tuyết?
- Để lúc khác! Em đã nói với anh là em không muốn cho Tuyết nó biết
chúng mình đi coi nó trình diễn...
- Cũng được!
Rồi Khải lùi lũi theo vợ ra xe. Khải im lặng, lái xe, mắt vờ chăm chú nhìn
xuống đường, không nói với vợ một câu nào, mặc dầu Diễm tìm đủ mọi
cách gợi chuyện, hỏi han chồng...
...
Tới nhà, Diễm mới thay bộ quần áo ngủ, thì Khải đã bước vô buồng, đi đi,
lại lại, tay vẫn còn cầm chùm chìa khóa xe, rồi đột nhiên, xây lại phía
Diễm, lạnh lùng hỏi:
- Tôi hỏi thực mình, ông Đạt là thế nào đối với mình?...
- Chả là gì cả, ông ấy dạy học em và đã có lần định hỏi em như anh đã
biết...
Khải cố nén để cho giọng mình khỏi gay gắt:
- Không là gì mà tại sao mình sợ, mình không dám lên sân khấu?
- Em sợ bao giờ? Việc gì mà em sợ?
Cái giọng yếu ớt của Diễm, khi tự bào chữa, không đánh lừa được Khải.
Khải cười gằn:
- Không sợ! Mình không sợ! Mình tưởng tôi mù à!
Diễm đứng im, không trả lời...
Diễm không trả lời vì sự thực Diễm không biết trả lời thế nào. Không biết
Diễm thấy mình có lỗi, nhưng nàng không khỏi tức bực cho mình, tự giận
mình tại sao lại hoảng hốt một cách vô lý khi nhìn thấy Đạt...
Từ mấy tháng nay, nàng đã tận tình gắng xua đuổi hình ảnh Đạt, nàng đinh
ninh mình đã thành công, và Đạt chỉ là một bóng mờ của dĩ vãng...
Vậy mà khi Đạt thình lình xuất hiện, nàng vẫn còn có cảm giác của kẻ bị
điện giựt...
Diễm im lặng, khiến Khải càng thấy lửa giận hờn bốc ngùn ngụt: Vì Khải
cho rằng sự im lặng của Diễm chỉ có thể có hai ý nghĩa: im lặng tức là thú
nhận hoặc im lặng tức là khinh bỉ. Cả hai đều làm cho Khải phát điên
cuồng: Hai bàn tay run run của Khải đặt lên vai Diễm, lắc lắc tuy chỉ khẽ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.