YÊU - Trang 183

rung chuyển vai Diễm, nhưng nặng trĩu uất hận:
- Nói đị..
cô hãy nói đi. Tại sao cô sợ không dám gặp hắn?... Hắn là nhân tình cô phải
không?
Hai tiếng “nhân tình” vang lên trong gian phòng im lặng và hai tiếng đó
như một thùng xăng đổ vào lửa giận đang bốc trong người Khải. Khải hét,
văng tục, mà không biết mình hét, văng tục...
- Nói đi! Đồ khốn nạn! Mày yêu nó phải không, con khốn nạn!
Giá Diễm thốt ra một câu thì cơn giận của Khải đã tìm được lối thoát,
nhưng Diễm chỉ mở to đôi mắt kinh dị nhìn Khải, khiến cơn điên của Khải
va phải bức tường im lặng của Diễm, lại càng mãnh liệt, và Khải giơ tay,
thẳng cánh tát luôn Diễm mấy cái tát. Diễm như tê dại, không cảm giác, ý
nghĩ gì trong đầu, chỉ trân trân nhìn Khải, nước mắt ứa ra, chảy xuống hai
bên má in lằn bàn tay của Khải...
Tát xong, cơn giận của Khải đã tạm nguôi, Khải bắt đầu nhận thấy mình vũ
phu, mình nóng, nhưng Khải không muốn để lộ cho Diễm biết mình hối,
chàng tìm một câu sỉ vả để nuôi dưỡng cơn giận của mình:
- Trời ơi! Đàn bà...
toàn một lũ lòng lang dạ thú! Đàn bà...
hừm! Đàn bà...
Ngay từ lúc đó, có tiếng chân của người đày tớ gái từ dưới nhà đi lên lầu...
Diễm ôn tồn nói với chồng:
- Để lúc khác, em sẽ thưa chuyện với anh. Bây giờ anh đi nghỉ đị..
Em không phải người đàn bà như anh tưởng đâu!
Giọng bình tĩnh của Diễm càng làm cho Khải thấy sự nóng nảy, trẻ con của
mình, và chàng lại sừng xộ:
- Cô khinh tôi hả?
Giọng Diễm như van lơn:
- Em lạy anh! Em là vợ anh mà em khinh anh thì em sống với ai?... Để lúc
nào, anh nguôi giận, em sẽ nói chuyện...
Đày tớ nó lên, anh đừng mắng em nữa!
Lời nói thành khẩn của Diễm làm cho Khải cũng thấy bất nhẫn trong lòng,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.