YÊU - Trang 19

- Nhưng mày có thấy nó giống tao ở điểm nào không? Tao lo quá!
Huyền tủm tỉm cười:
- Nó không giống Ba, nhưng rất giống con ở một điểm.
- Điểm nào?
- Nó cũng hơi lé mắt như con và…
Mọi người cười ngất. Thấy câu chuyện đi quá xa, Uyển giục em:
- Mày biết thì kể đi… Con cà con kê mãi…
Huyền vẫn thong dong:
- Chị khỏi phải sốt ruột… Chuyện ly kỳ như tiểu thuyết nhưng hơi dài…
Vậy mẹ có chịu nghe không?
- Thì kể đi… Giáo đầu hoài!
Và Huyền bắt đầu kể câu chuyện mà cách đây một năm Đạt lần đầu tiên kể
cho Huyền biết:

“… Năm 1949… Kháng chiến… Hằng cùng mẹ di cư về miền Mỹ Đức, Hà
Đông. Là một nữ sinh trường Đồng Khánh, lại có sắc đẹp. Hằng hồi đó là
một thanh nữ cứu quốc có tinh thần cao chót vót, yêu nước đắm say. Di cư
được ba tháng, mẹ Hằng đột nhiên lâm bệnh, từ trần, Hằng sống trơ trọi
một mình với mấy chục lạng vàng do mẹ nàng để lại… Hằng tha thiết
muốn tham gia vào phong trào phụ nữ địa phương, nhưng các chị em địa
phương hầu hết là nông dân nên có thành kiến, tỏ thái độ e dè, ngờ vực đối
với nàng, mà họ liệt vào thành phần “tạch tạch sè” (tiểu tư sản) phản động.
Hằn ức lắm, ức nhất là nhiệt huyết sôi sùng sục trong huyết quản, thế mà
nàng hầu như bị gạt ra ngoài cuộc chiến đấu, lại còn bị mọi người ở địa
phương nghi ngờ, theo dõi là đằng khác…
… Hằng không biết làm gì cho khuây khỏa, bèn mở một cái quán bình dân,
bán sôi, chè, bánh chưng, bánh rợn v.v… Không phải là để mưu sinh, vì
nàng còn mấy chục lạng vàng của mẹ để lại, nhưng cốt là cho các “đồng
chí” cán bộ, quân nhân đi công tác qua đó, có chỗ dừng chân, ăn quà. Đặc
biệt đối với các an hem cán bộ, nàng chỉ lấy một chút ít tiền tượng trưng
hoặc không lấy tiền gì cả.
Nàng đẹp, trẻ, lịch sự, lúc nào trên môi cũng sẵn nụ cười quyến rũ, nên

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.