YÊU - Trang 269

Diễm cũng cảm thấy tất cả cuộc chiến đấu mà Thoại đã trải qua. Diễm nắm
chặt lấy tay Thoại như để an ủi, tưởng chừng Diễm chính là nhà tâm phân
học đang tìm cách nâng đỡ tinh thần của bệnh nhân là...
Thoại.
Thoại chợt nhận thấy mình đi quá xa cái chủ đích của mình là gợi chuyện
để Diễm thổ lộ tâm tình, nên Thoại ngừng lại...
rồi đổi hướng câu chuyện:
- Nhưng thôi...
Bác kể thế là đủ rồi. Bây giờ đến lượt cháu...
Cháu có gì thắc mắc cần bác giúp ý kiến không?
Gương mặt Diễm thoáng buồn, vì câu hỏi của Thoại làm Diễm nhớ tới cái
chết vô lý của Khải:
- Thắc mắc của cháu thì nhiều...
Nhưng...
Thoại thúc giục:
- Không có “nhưng” gì cả...
Cháu không tin là bác hiểu cháu hay sao?
- Cháu tin chư!
- Vậy cháu còn đợi gì nữa?
Diễm im lặng một lát, rồi nàng bắt đầu kể. Nàng kể sự quyết tâm của nàng,
sự cố gắng của nàng để yêu chồng, nỗi vui mừng thành thực của nàng khi
Đạt lấy Trang...
Nàng kể cả cái cám giác cô đơn đột nhiên xâm chiếm tâm hồn nàng, khi ở
đám cưới ra về, cái cảm giác cô đơn mà nàng cho là đầu day mối nhợ cái
chết của Khải...
Rồi Diễm hỏi Thoại:
- Vậy bác cho rằng cháu có trách nhiệm tinh thần về cái chết của chồng
cháu không?
Thoại suy nghĩ, trước khi trả lời:
- Nếu bác nói rằng cháu không có trách nhiệm gì thì có nhẽ cháu cho rằng
bác có dụng ý an ủi cháu...
Vậy cầm bằng là cháu có lỗi, có trách nhiệm đến mực độ nào: trước hết là

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.