YÊU - Trang 271

Diễm im lặng...
Mãi một lúc sau, nàng mới nói với Thoại:
- Cháu muốn nghe bác kể nữa...
Cháu vẫn còn thấy là cháu có trách nhiệm trong cái chết của chồng cháu...
- Thì bác có nói là “không” đâu! Tỷ dụ bà Hằng, bà cũng có trách nhiệm về
cái chết của Ba cháu chứ! Và cả mẹ cháu nữa, không phải là không có trách
nhiệm. Nếu hiểu trách nhiệm theo cái nghĩ của cháu, thì chúng ta chịu trách
nhiệm nhiều lắm. Cháu còn chịu trách nhiệm về những điều mà cháu không
ngờ tới: Chẳng hạn như vợ chồng Đạt, Trang...
Nếu vợ chồng Đạt bỏ nhau, thì trách nhiệm cũng là ở cháu...
Diễm sửng sốt:
- Thưa, vợ chồng thầy Đạt ra sao ạ? Cháu có biết gì đâu!
Thoại bèn kể cho Diễm nghe những điều Thoại đã nghe về những vụ “bất
hòa” vô cớ giữa hai vợ chồng Đạt từ khi Diễm bị nạn, chuyện Trang bỏ đi,
không biết là đi đâu, khiến Đạt phải cất công đi tìm hoài. Rồi Thoại kết
luận:
- Đấy cháu xem, cháu có liên can xa gần gì đến chuyện đó, nhưng nói về
trách nhiệm tinh thần, thì cháu vẫn phải có trách nhiệm...
Diễm lo lắng hỏi Thoại:
- Bậy giờ bác dạy cháu phải làm thế nào? Cháu không ngờ...
Thoại cười:
- Cháu chỉ nên tĩnh dưỡng cho khoẻ...
Bác kể những chuyện trên để cháu thấy rằng chúng ta không nên nghĩ ngợi
lôi thôi! Nếu cứ nghĩ ngợi lôi thôi, thì cho đến những thống khổ, lầm than
của đồng bào, chúng ta cũng đều có trách nhiệm—Bác tin là cháu sẽ đủ
nghị lực vượt hết. Lúc này thì cháu cứ việc nhớ thương chồng cháu. Rồi
mai mốt, bác sẽ có cách giúp cháu tìm thấy cái vui sống ở đời...
Cháu đừng băn khoăn gì cả...
Cháu có nghe bác không?
- Dạ, nghẹ..
...
Thoại sửa lại cái gối trên đầu Diễm cho ngay ngắn, rồi bước ra. Thoại lấy

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.