YÊU - Trang 54

Tuyết thì cũng là chuyện thường tình… Dù chị Diễm có nhận lời lấy anh
Khải chăng nữa, em vẫn cho là cảm tình của chị Diễm đối với thầy là một
cảm tình đặc biệt, không thể so sánh được.
Huyền nói tế nhị quá, nhất là Huyền biết vuốt ve lòng tự ái của Đạt, khiến
Đạt đang ngấm ngầm bực tức, mà chỉ một lời nói của Huyền cũng đủ cởi
mở hết mọi ưu tư vô lý của mình. Đạt tươi tỉnh ngay lại. Mãi lúc đó, Đạt
mới sực nhớ Huyền sơ dĩ đến thăm mình vì Huyền có điều muốn hỏi ý
kiến:
- Huyền vừa nói là có chuyện “thắc mắc”. Chuyện gì vậy? Huyền kể đi!
Huyền cười rất nhân hậu:
- Nhưng thầy đã hết buồn chưa?
Đạt cũng cười vui vẻ:
- Huyền là nàng tiên mang an ủi lại cho mọi người. Nghe Huyền nói thì còn
buồn thế nào được!
- Vậy thì để em kể một câu chuyện… hơi buồn cho thầy nghe… Thầy có
biết ông Tuấn không? Lê Tuấn, họa sĩ ấy mà!
- Có phải Lê Tuấn, họa sĩ kiêm kịch sĩ không? Anh ta được giải nhì về kịch
phẩm “Hết đường” trong giải thưởng văn chương năm vừa rồi phải không?
- Có nhẽ đúng!
- Thế thì thầy chỉ biết, chứ không quen. Có chuyện gì vậy?
Huyền mở cặp, lấy ra một cái thư đưa cho Đạt:
- Đây là cái thư của ông Tuấn gửi cho em. Thầy đọc rồi em nói rõ thầy
hiểu.
Đạt đọc lướt qua cái thư ngắn. Không phải là một bức thư tình mà là một
bức thư hỏi mượn tiền, trong đó Lê Tuấn khẩn khoản nhờ Huyền “xoay” hộ
cho ba ngàn đồng. Đạt trả lại thư cho Huyền:
- Sao lại mượn tiền! Mà Huyền thì tiền đâu mà cho anh ta mượn! Huyền
quen ông ta đã lâu chưa?
Huyền chậm rãi trả lời:
- Để em kể thầy nghe… Cách đây gần hai năm, em có đứa bạn là em họ
Ông Tuấn, nó rủ em đi xem phòng triển lãm tác phẩm của ông ta. Đứa bạn
có giới thiệu ông Tuân với em. Thì ra ông Tuấn cũng là học trò cũ của Ba

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.