YÊU - Trang 63

thú quá, nhận lời liền, và khi tôi làm quen với tổ chức “bê” thì tôi lại sửng
sốt nhận thấy rằng những người này tuy là dân “bê” nhưng rất chững chạc,
lương thiện, có “đạo đức cách mạng”, cách mạng hơn cả những cách mạng
gia…
Thấy Đạt tủm tỉm cười, ra vẻ chế nhạo, Tuấn nóng máu, nói thêm hăng:
- Ông không tin ư? Ông không tin thì mời ông gia nhập tổ chức của chúng
tôi…
Đạt vẫn tủm tỉm cười:
- Thật hân hạnh quá!
Tuấn tưởng thật, mắt long sòng sọc:
- Ông gia nhập thực nhé! “Cõng bê” ngon lành lắm! Ông chỉ cần giới thiệu
cho chúng tôi một cái mồi ngon nào, ông cứ việc về nhà ngủ, rồi sáng hôm
sau, nếu lột được mười vain, thì tức khắc ông sẽ được chia một phần ba,
nghĩa là ba vain, ba nghìn, ba trăm, ba chục, ba cắc, ba xu v.v… Không
thiếu, không thừa một xu! Thế là lương thiện đường hoàng chứ còn gì nữa!
Đạt phì cười:
- Ngon lành vậy, sao ông vẫn túng tiền và hỏi mượn Huyền?
Tuấn cũng cười:
- Ngon lành lắm! Nhưng lúc này hết “đất”! Vậy ông giới thiệu chúng tôi
đi… Cũng xin nói trước để ông khỏi áy náy trong lương tâm là chúng tôi
chỉ lột những đứa đáng lột, những đứa hút máu mủ đồng bào, những thằng
làm giàu bất lương. Đồng tiền của họ, nếu mình có bịp lấy mà tiêu thì cũng
đáng lắm. Như thế là hợp lý, hợp tình có phải không ông?
Nghe Tuấn say sưa nói, Đạt chỉ còn biết lắc đầu. Chàng cười buồn bảo
Tuấn:
- Nếu ông tin tưởng ở cái chính nghĩa “bê” của ông, sao ông không rủ cả
Huyền vào nữa cho vui?
Tuấn thản nhiên trả lời:
- Nếu tôi biết Huyền bằng lòng thì tôi sẽ không ngại gì mà không rủ!
Đạt nhìn Tuấn, không biết xếp Tuấn vào loại người nào. Đạt không hiểu nổi
tại sao giữa kịch phẩm của Tuấn, họa phẩm của Tuấn và đời sống cá nhân
của Tuấn lại có sự mâu thuẩn rùng rợn như vậy?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.