YÊU - Trang 64

Mà có thực là Tuấn không biết hối hận nữa hay đó chỉ là bề ngoài? Đạt
thường nghe nói tới lối sống mệnh danh là “tàn bạo” của một số nam nữ
thanh niên thời đại và nghe Tuấn hồn nhiên rủ chàng vào tổ chức “bịp” của
Tuấn, Đạt tự hỏi: “Phải chăng đó là tâm lý tàn bạo của thời đại?” Nhưng
Đạt vụt nghĩ tới chuyện riêng của mình, đến việc Đạt rắp tâm hỏi Diễm làm
vợ và chàng tự nhủ: “Ta yêu một người học trò của mình, yêu con một
người bạn, như thế chả là bạo tàn là gì!” Và Đạt chợt hiểu cái buồn lạ lùng
đã xâm chiếm tâm hồn mình lúc này, khi nghe Tuấn rủ chàng vào “ tổ
chức” của Tuấn: “Liệu mình có hơn gì Tuấn không?” Cái ý nghĩ sót xa đó
làm giọng của Đạt bớt nghiêm khi nói với Tuấn:
- Anh, à quên ông …. Đã ba mươi tuổi chưa?
- Xin anh cho phép gọi bằng anh cho tiện! Dạ vừa chẵn ba mươi! Tam thập
nhị lập mà!
- Anh sống độc thân?
- Chả độc thân thì sống với ai! Mẹ chết, bố bị Việt minh thủ tiêu, vợ lấy cán
bộ của “cụ”.
- Anh đã có vợ?
- Có chứ! Tôi có cả một đứa em gái nữa.
- Cô ấy đâu?
- Nó làm vũ nữ! Vũ nữ Trang! Anh có hay đi nhảy không?
Đạt lắc đầu, Tuân nói tiếp:
- Nếu anh hay đi nhảy thì phài biết tiếng nó. Nó sống lộn xộn như tôi, nên
hai an hem, chả ai buồn đem những lời đạo đức khuyên nhau nữa. Chứ hồi
nó là một nữ sinh chưa làm nghề vũ nữ, nó rằn vặt tôi, làm tình làm tội tôi
đủ điều. Bây giờ thì yên rồi, nó không mắng nhiếc tôi nữa, vì chưa biế
chừng, nó lại bừa bãi hơn cả mình…
Đạt đột nhiên hỏi Tuấn:
- Huyền co ùquen biết cô em anh không?
- Không! Huyền cũng không biết là tôi có em gái. Cho họ quen nhau làm
gì!
Đạt hỏi luôn Tuấn:
- Anh nghỉ thế nào về Huyền? Liệu anh có mong mỏi Huyền cũng trở thành

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.