YÊU - Trang 67

anh coi! Anh có muốn gặp nó không?
- Muốn lắm!
Đạt nhớ lại người nữ sinh có đôi mắt to, ngơ ngác như con nai tơ, mỗi khi
phải lên bảng đen thì nước mắt chảy vòng quanh. Đạt vẫn không thể nào
tưởng tượng nổi người nữ sinh ngây thơ, dụt dè trước kia, lại có thể thành
một thứ “rắn hổ mang” như Tuấn nói. Đạt bảo Tuấn:
- Nhờ anh hỏi hộ Trang xem có đúng nó là “Trang mủ nhè” ngày trước
không? Nếu đúng thì mời anh rủ nó lại chơi đằng tôi, hoặc hôm nào, tôi và
anh sẽ lại thăm nó.
- Anh không sợ à?
- Sợ gì?
- Sợ nó phá anh. Theo ý tôi thì tôi thành thực khuyên anh không nên gặp
nó.
Ngay lúc đó, cánh cửa bị đẩy mạnh và một thiếu nữ bước vô, làm Tuấn reo
lên:
- Kỳ diệu thật! Vừa nói đến mày thì mày tự dẫn tới…!
Rồi chỉ tay vào Đạt, Tuấn hất hàm hỏi:
- Biết ai không?...
Nghe Tuấn nói, Đạt hiểu ngay người thiếu nữ chính là Trang mặc dầu
Trang đã thay đổi hoàn toàn. Còn Trang thì chăm chú nhìn Đạt và Trang
nhận ngay ra Đạt:
- Ồ! Thầy Đạt phải không?
Sự vui mừng hiện rõ trên gương mặt Trang. Không một chút e thẹn, Trang
chìa tay bắt tay Đạt thật chặt làm Đạt đỏ mặt:
- Sao em không bao giờ gặp thầy ở vũ trường? Thôi phế bỏ cái tiếng “thầy”
đi… Thầy cho gọi bằng “anh”, thầy nhé! Nhớ thầy, à quên, nhớ anh ghê!
Thấy Đạt có vẻ luống cuống, Tuấn cười giải thích:
- Con Trang nó quên mất cái giọng nữ sinh rồi, và đối với ai, cũng giở cái
giọng vũ nữ “nhớ anh ghê”… Vậy anh đừng ngạc nhiên khi thấy nó nói “à
quên, nhớ anh ghê”.
Trang vội phản đối:
- Không! Em nhớ… thật mà. Em còn nhớ và còn thuộc cả cái bài “La mort

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.