YÊU - Trang 91

Thấy Diễm gục đầu vào ngực mình, Đạt định nâng cằm Diễm lên, để ngắm
xem khuôn mặt người yêu khi khóc, đẹp não nùng ra sao, rồi sẽ đặt lên
vừng trán nàng một cái hôn chờ đợi từ hơn mười năm… Nhưng Đạt còn
đang vụng về, chưa biết làm thế nào nâng cằm Diễm lên, thì tiếng động cơ
xe Ve lo Solex của Hội đã vẳng tới, làm Diễm hốt hoảng, gỡ thoát ra khỏi
vòng tay của Đạt, trong khi Đạt bàng hoàng, ngẩn ngơ, nhìn Diễm, khẽ thở
dài…
Vừa xuống xe, Hội đã đưa con mắ dò xét của nhà thám tử, chăm chú nhìn
hai người và trước gương mặt bẽn lẽn của Diễm, vẻ sượng sùng của Đạt,
nhất là nhìn thấy đôi mắt đục còn ngấn lệ của Diễm, Hội nở nụ cười đồng
lõa với Đạt:
- Thầy có nhớ lời em dặn không thầy?
Đạt gật đầu, để thầm cám ơn Hội; còn Diễm thì phụng phịu bảo Hội:
- Chị xấu lắm! Cái lồi đâu lại bỏ đi mất hút… Mà chị nói kiếm cái gì giải
khát đâu?
Hội khẽ nâng cằm của Diễm lên như lúc nãy Đạt sắp sửa nâng cằm Diễm,
tình tứ đặt lên trán Diễm một cái hôn nhẹ nhàng rồi nói trêu Diễm:
- Cục cưng ơi! Chị lo cho hạnh phúc của em mà em còn oán chị cái gì hở
em!
Đạt có cảm tưởng Hội hôn Diễm thay mình, và chàng sung sướng nhìn
Diễm đỏ mặt… Diễm đợi cho Hội hôn xong, lấy hết sức bình sinh, thụi cho
Hội một cái vào mạng mỡ, khiến Hội ôm bụng nhăn nhó, còn Diễm thì cười
khoái trá:
- Cho đáng kiếp chị cứ lên mặt thầy đời mãi! Mai mốt, lúc nào ông Trung
úy tìm tới, đừng có hòng nhờ Diễm làm cố vấn…
Đạt đỡ lời:
- Cô Hội đừng ngại, đã có tôi chọn áo giùm cô xem nên mặc áo nào…
Diễm phá lên cười… Hội hiểu ra là Đạt đã biết chuyện mình nên nàng hết
ngổ ngáo, bẽn lẽn nhìn Đạt, rồi lườm Diễm, nói dọa:
- Chưa hết đâu Diễm ạ! Mai mốt, thế nào ông Khải chẳng tìm xuống… Lúc
đó, đừng có hòng cầu cứu… Diễm nhé…
Tuyết nằm dài trên giường đọc truyện, uể oải vứt quyển sách lên giường,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.