YÊU - Trang 92

rồi ngáp dài nói với Huyền, đang ngồi đính cái khuya áo sơ mi của Thúc:
- Vắng mẹ và các chị, buồn ghê chị nhỉ? Bày cái trò gì cho vui đi chị!
- Biết bày trò gì bây giờ?...
Diễm đi Vĩnh Bình, Hòa từ hôm qua cũng lên Đà Lạt nghỉ mát với Uyển để
rồi đón Uyển cùng trở về. Ở nhà chỉ còn có Thúc cùng Huyền, Tuyết…
Đột nhiên một ý thoáng qua óc, làm Tuyết vùng ngồi dậy:
- À! Có cái trò này, chắc sẽ làm cho Ba đỡ buồn! Cần nhất là phải làm cho
Ba vui, chứ dạo này, chị có nhận thấy Ba có vẻ bơ phờ, mệt mỏi không?
- Đúng! Nhưng em định bày trò gì?
- Hay ghê lắm! Chị sửa soạn trước đi, đợi Ba về là đi luôn.
- Nhưng đi đâu mới được chứ?
Tuyết cười bí mật:
- Đưa Ba lại thăm bà Hằng…
Huyền giật mình:
- Chết! Nhỡ mẹ về, mẹ biết thì sao?
- Biết thế nào được! Mà dù có biết cũng chả sao. Mẹ chỉ ghe bùng lên như
mớ lửa rơm rồi tắt, chứ ăn nhằm gì…
Huyền vẫn tỏ vẻ ngần ngại:
- Liệu có nguy hiểm không?
Tuyết gắt chị:
- Chị thì cái gì cũng quan trọng quá. Đùa cho Ba đỡ buồn mà nguy hiểm cái
gì? Chị sợ bà Hằng quyến rủ Ba, làm cho Ba mê tít thò lò bà ấy hay sao?
Nếu thế chả hóa ra bà Hằng giỏi lắm à?
- Biết đâu đấy! Chính em chẳng thường bảo Ba là người “sentimental”
(nhiều tình cảm) là gì?
- Thì Ba vẫn là người “sentimental”! Nhưng cái đó không có nghĩa là Ba
gặp bà ta là mê liền. Từ bao nhiêu năm nay, em có thấy Ba mê ai đâu! Mà
dù Ba có “mê” bà Hằng thì càng hay chứ sao! Chị phải nghe em mới được.
Chị không thấy độ này Ba kêu chán đời luôn à! Chị không thương Ba à?
Để thuyết phục Huyền, Tuyết đã khéo léo đánh trúng tâm lý Huyền là gợi
đến tình thương cha của Huyền. Bởi vì, trong bốn chị em, Huyền là người
thương Thúc nhất. Huyền có thể làm bất cứ cái gì—cả những điều vô lý—

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.