“Tôi….tôi treo đồ.” – Du Huân Huân ấp úng trả lời , quay người treo
đồ lên thanh treo trong phòng tắm.
“Em hồi hộp như vậy để làm gì ?” – Thanh âm trầm thấp vang lên bên
tai nàng , có cảm giác cơ thể hắn ép sát cơ thể nàng , Du Huân Huân có thể
cảm nhận được hương thơm tỏa ra từ người Ngô Vũ Thần , nàng đỏ mặt
đẩy hắn ra “Đồ biến thái….oái…” Vì sàn nhà tắm rất trên nên khi đẩy hắn
ra để chạy , Du Huân Huân sơ suất bị trượt chân bật người về phía sau.
Ngô Vũ Thần vội đưa tay đỡ lấy thân hình bé nhỏ , kéo vào lòng mình
. Du Huân Huân mở căng đôi mắt to tròn . Khuôn mặt trắng nộn dán vào
lồng ngực vạm vỡ màu lúa mạch của Ngô Vũ Thần , hơi thở của nàng làm
nóng thân thể hắn. Cánh aty mảnh khảnh đẩy hắn ra , lung túng lên tiếng
“Anh…tốt nhất…không được nghĩ chuyện gì xấu xa…tại…tại…anh bị
thương nên tôi mới giúp anh…thôi đấy.”
Ngô Vũ Thần nhếch miệng cười , ngồi vào bồn tắm “Người không nên
nghĩ chuyện xấu xa là em.”
Nàng bặm môi , bước đến , cầm khăn lau người giúp Ngô Vũ Thần mà
tim đập thình thịch như sắp lọt ra ngoài. Nàng nhìn vết xăm trên vai hắn ,
chợt nhớ đến chìa khóa phòng và những kí hiệu trên cánh cửa mọi thứ đều
là hình xăm một con rồng đen với chiếc đuôi lưỡi liềm : “Tôi gỡ miếng
băng ra nhé.”
“Nếu không sợ.”
Du Huân HUân đưa tay gỡ miếng băng , viết cắt sâu lộ ra ngoài ,
những đường may chằng chịt lên vết thương , nàng cất tiếng “Anh không
cảm thấy đau sao ?”
“Không , đó chỉ là chuyện bình thường.” -Hắn nhẹ nhàng trả lời , hệt
như đó là điều hiển nhiên , người trong hắc bang có ai chưa từng bị thương
?