“Ta không ngờ Vũ Thần lại để con ngồi với mọi người !” – Ngô tổng
vừa lái xe vừa nói , Ngô Vũ Thần từ trước giờ luôn độc chiếm con gái ông
vậy mà lần này lại chấp nhận đi xe một mình.
“Con gái của ba nà , chỉ cần nói vài câu là anh ấy đồng ý.” – Du Huân
Huân ngồi phía sau , cất tiếng trả lời.
Du phu nhân vuốt tóc nàng “Nói xem , sao lại đòi sang đây.”
“Vì có chuyện cần nói với mẹ.”
Ngô Vũ Thần lái xe đi phía sau , tiếp theo là gia đình họ Ngô , Ngô
Thiên Bảo cuối cùng là xe của Ngô Chấn Nam. Hắn ngồi trong xe vẻ mặt
vô cùng bất mãn , đôi mắt màu lam nhìn chằm chằm người phụ nữ đang nói
chuyện vui vẻ bên trong xe , thanh âm trầm thấp vang lên “Bảo bối , em
giỏi lắm , nói chuyện vui vẻ như thế , để mặc anh như vậy. Để xem về nhà
phạt em như thế nào ?”
Bên trong xe của Du gia đang nói chuyện rất vui vẻ , gần đi đến dân
bay đột nhiên từ bên trái một chiếc xe tải lao ra với tốc độ rất nhanh , Du
tổng giật mình phát hiện , chiếc xe tải to lớn đâm thẳng vào xe ông….
*Rầm…mm… – Xe của Du gia bị va đập rất mạnh , lật về phía bên
phải , cửa xe đều vỡ vụn , toàn bộ xe phía sau đều thắng gấp , Ngô gia , Du
Ái My và Vân Yến Nhi chạy đến .
Ba anh em họ Ngô nhanh chân chạy đến , tim Ngô Vũ Thần đập liên
tục khi nhìn vào xe họ thay phiên nhau kéo từng người một ra ngoài ,
nhưng lại không thể kéo Du phu nhân ra , vì cơ thể bà bị chiếc xe đè lên ,
bà thều thào lên tiếng “Đưa Huân nhi….đi…đi…mặc kệ ta….”
“Con sẽ kéo cô ra….không sao đâu.” – Ngô Chấn Nam dùng sưc đẩy
chiếc xe lên , có lẽ vì bà đã bảo vệ cho Du Huân Huân nên mới như vậy ,
bà lắc đầu , nhìn Ngô Vũ Thần cẩn thận đưa nàng ra , trút hơi thở cuối cùng