ngồi bên cạnh hoặc ngủ cùng để giúp cô ấy tránh gặp ác mộng , nhưng
người đó phải là người cô ấy từng yêu thương , đây giống như một biện
pháp diều trị tâm lý. Mọi người phải chăm sóc cô ấy thật kĩ , vì nếu tình
trạng đó cứ liên tục xảy ra sẽ ảnh hưởng đến thần kinh não.”
“Tôi biết rồi , cảm ơn bác sĩ.” -Ngô tổng gật đầu , vị bác sĩ già cúi đầu
chào rồi rời đi.
Ngô Vũ Thần đứng trầm mặc , rốt cuộc thì hắn phải làm sao ? Theo
lời bác sĩ liệu có hiệu quả ? Ngô Thiên Bảo thấy hắn đứng im lặng , anh vỗ
vai hắn , cất tiếng “Đi ra với Tiểu Huân đi.”
Ngô Vũ Thần quay lưng bước đi không nói lời nào. Khi hắn vừa bước
ra khỏi cửa , điện thoại Ngô Thiên Bảo chợt reo lên “Có chuyện gì vậy ?”
Phía bên kia đầu dây là giọng nói gấp gáp của Ngô Chấn Nam “Anh à
, tên đó…chết rồi.”
“Cái gì ?”
“Anh mau đến Hắc Long đi.”
Vừa nghe xong , Ngô Thiên Bảo đưa mắt nhìn cha mình “Hắn ta…
chết rồi !”
“Cái gì ?” – Ngô tổng đứng bật dậy , cả hai người liền rời khỏi bệnh
viện….
Du Huân Huân đứng chờ hắn ngoài phòng bệnh , khi thấy bóng dáng
cao lớn xuất hiện từ xa , nàn đứng ngay ngắn lại , trên môi nở nụ cười , vui
vẻ bước đến. Ngô Vũ Thần thấy nàng đi về phía mình cũng nhanh chóng
đến gần , vòng tay ôm lấy cơ thể nhỏ nhắn . Du Huân Huân thắc mắc hỏi
“Anh sao vậy ?”