“vậy chúng ta cùng đi.” – Hắm mỉm cười , tiện tay bế nàng lên thong
thả bước đi.
“Tôi…đổi ý rồi , không vào phòng nữa , tôi muốn ra vườn.” – Du
Huân Huân lập tức đổi ý , để hắn đưa lên phòng chẳng khác nào tự đào mồ
chon mình ?
“Không được !” – Hắn lạnh giọng nhếch miệng cười khẩy “Tôi muốn
ngủ…cùng em !”
Du Huân Huân tròn mắt , nàng muốn chạy , muốn thoát ra khỏi hắn ,
hắn ung dung bế nàng lên tầng hai , nàng Du Huân Huân gần như sắp khóc
khi thấy cửa phòng mình , nhưng hắn lại lướt qua , đứng trước phòng bên
cạnh , đẩy cửa đi vào.
Đây là lần đầu nàng nhìn thấy phòng của hắn , căn phòng rất đơn giản
, chỉ một gram màu trắng , rất thoải mái . nàng cứ nghĩ hắn như vậy thì
phòng sẽ rất âm u nhưng không ngờ lại ngược lại.
*Phịch…. Quăng nhẹ nàng trên giường , hắn tiến sát người nàng , trên
khuôn mặt anh tuấn xuất hiện nụ cười xấu xa , Du Huân Huân sợ hãi lùi lại
phía sau , cố tìm đường thoát , nhưng hắn lại nhanh tay hơn đẩy nàng nằm
xuống , choàng qua cơ thể nhỏ bé , hai cánh tay chặn lại nhưng hai song sắt
đang giam cầm con thú nhỏ tội nghiệp. tư thế hai người lúc này là nam trên
nữ dưới , nàng đỏ mặt nói “Nếu…nếu anh không để tôi đi thì đừng hối hận
đấy !”
“Em sẽ làm gì ?”
“Hừ…” – Nàng hừ mạnh một tiếng rồi đưa chân định dùng đầu gối đá
thật mạnh vào hạ bộ của hắn , nhưng bị hắn dung tay chặn lại một cánh rất
nhẹ nhàng và nhanh chóng , bàn tay còn lại nâng cái cằm nhỏ lên , hai
khuôn mặt gần như sắp chạm vào nhau . âm vang trầm thấp khẽ vang “Bảo
bối…em thật hư !”