đoán. Kết quả em đoán cả đêm, cũng không đoán ra anh là ai, ngày hôm
sau cái điện thoại kia thông báo ngoài vùng phủ sóng."
Hắn hỏi tôi: "Em thực sự không đoán được anh sao? Chúng ta từng trò
chuyện lâu như vậy, thói quen lời nói của anh, em không thể không cảm
nhận được."
Tôi cười cười: "Có lẽ, cho là biết đi!"
Tôi còn nhớ rất rõ ràng, mùa tết năm thứ hai đó, tôi nhận được một tin
nhắn xa lạ, không phải chúc tết, mà chỉ đơn giản hỏi thăm một câu: [ Đang
làm gì vậy? ]
Tôi có cảm giác rất mãnh liệt, là hắn, thực sự rất mãnh liệt!
Hắn kêu tôi đoán hắn là ai, tôi từ đầu đến cuối khong dám đoán hai
chữ "Trình Trạch", bởi vì tôi sợ hắn nói không phải, tôi sẽ rất thất vọng, rất
thất vọng.
Tôi đoán rất nhiều người, mỗi lần hắn trả lời đều nói: [ Không phải. ]
Tôi lại vui vẽ một chút, bởi vì khả năng là hắn lại lớn thêm một chút.
Đêm đó, chúng tôi gửi tin nhắn cho nhau đến nửa đêm, ngày hôm sau,
tôi lại gửi tin cho hắn, phát hiện di động của hắn đã ngoài vùng phủ sóng.
Tôi cực kỳ hối hận, bởi vì tôi đã lỡ mất cơ hội duy nhất, tôi không còn
cơ hội xác nhận người kia đến cùng có phải là hắn hay không.
. . . .
Im lặng một lúc, bạn hoc tiểu Trình còn nói: "Về sau có một ngày, khi
anh đang nhàm chán, trò chơi đưa ra nhắc nhở, một người chơi nữ cấp lẻ
kinh nghiệm lẻ tìm anh. Anh đang tò mò là ai, liền nhìn thấy sức chiến đấu
yếu nhất, quần áo và trang sức xinh đẹp nhất đi đến bên cạnh anh, ngây