không?"
"Em sợ không?"
Tôi nắm tay hắn, nói với hắn: "Nếu có một ngày chúng ta thật sự ly
hôn rồi, cho dù một vạn căn hộ cũng không bù đắp được những tổn thương
đó, em có hay không có cũng có khác gì nhau đâu."
Hắn nhìn tôi một lúc thật sâu, nhanh như gió trên giấy tờ nhà ghi
xuống tên hắn.
Thu lại hợp đồng mua nhà, hắn nói với tôi: "Giấy tờ nhà ghi tên ai, với
anh mà nói, một chút cũng không quan trọng."
** Action 8:
Ba tháng sau, chúng tôi kết hôn, tất cả đều gấp gáp, rất tùy ý, nhưng
chỉ chúng tôi hiểu, một ngày trôi qua là một ngày chờ đợi, chờ đợi rất lâu.
Đêm tân hôn, tôi hỏi người chồng mới: "Em ngốc như vậy, vô tâm như
vậy, rốt cuộc anh thích em ở điểm nào?"
Hắn cười đáp: "Vợ ngốc, dễ nuôi."
Tôi giơ cái gối trong tay, chỉ vào hắn nói: "Nói câu em thích nghe."
Tôi ra oai phóng túng, anh chồng mới không chịu khuất phục, còn
thực sự ra dáng phối hợp nói: "Phụ nữ ngốc một chút, không có tâm kế tính
toán, rất tốt. . . Anh cảm thấy em rất giống thủy tinh, có thể làm cho người
khác nhìn thấy vẻ trong suốt ben ngoài, cũng có thể làm cho người ta liếc
mắt một cái thấy tâm hồn thuần khiết bên trong."
Tôi vui vẻ, ưu điểm lớn nhất của hắn chính là biết tôi thích nghe cái gì.