YÊU NGƯỜI TỬ TÙ - Trang 115

cảm giác mệt mỏi vừa cố giả vờ vui vẻ nhai thức ăn, còn các anh trai của tôi
thì ngồi chăm chú lắng nghe mẹ nói với một thái độ nhẫn nại và có hiếu. Vì
mẹ vừa mới phẫu thuật ung thư chưa được bao lâu nên hình như tất cả đang
cố gồng mình lên như thế, để mẹ hài lòng dù câu chuyện của mẹ chưa biết
đến bao giờ mới đến hồi kết thúc. Mẹ cứ ngồi đó kể lể hết chuyện này đến
chuyện khác giống như người ta đi bắt lỗi mấy đứa trẻ chưa ngoan. Nào là
mẹ muốn được nhận nhiều tình yêu từ các con cũng như muốn cho đi tình
yêu thương của mình, rồi dạo này mẹ cô đơn quá nên giá có đứa nào thường
xuyên đến đây chơi nói chuyện với mẹ thì tốt. Mẹ cứ nói đi nói lại mấy cái
câu ấy khiến tôi cũng phát mệt. Đúng là tôi không thể tiếp tục ở trong căn
nhà này đến tận tối muộn được. Với một đứa con gái chuyên cãi nhau với
mẹ và đã bỏ đi khỏi nhà này từ hồi qua tuổi dậy thì, tôi lại càng không có lí
do gì mà phải tiếp tục ở lại nơi đây, tôi muốn rời khỏi đây ngay càng nhanh
càng tốt. Tôi cố ý dậm chân thật mạnh vào cầu thang khi bước lên tầng hai
để lấy túi xách đi về. Nhưng khi vừa với tay cầm lấy cái túi và chuẩn bị
bước chân ra khỏi căn phòng, không hiểu sao tôi bỗng thấy sống mũi mình
cay cay. Và tất nhiên tôi biết rõ có chuyện gì đang xảy ra trong lòng mình.

Ai cũng có những nỗi buồn ẩn kín trong lòng.

Đây là tài sản mà ta chẳng thể nào đem cho người khác được.

Vì ta có thể cho người khác tất cả mọi thứ ta có, nhưng lại không thể cho

họ bản thân ta được.

Ai cũng có những bi kịch, những nỗi đau riêng.

Và bi kịch đó, nỗi đau đó là vết sẹo mãi mãi chỉ của riêng bản thân ta mà

thôi.

Dòng sông của nước mắt, dòng sông của nỗi buồn, dòng sông của sự đau

khổ

Và nỗi buồn - khác với tài sản - nó được chia đều cho tất cả mọi người.

Nhà sư Park Sam Jung

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.