YÊU NGƯỜI TỬ TÙ - Trang 151

“Giống nhau cả... tất cả... ở đâu cũng giống nhau. Cả thế giới này, đâu

đâu cũng có những chuyện tương tự như vậy”.

Trong câu nói của cậu tôi có chứa đựng sự phẫn nộ mà tôi chẳng hiểu là

nó đang hướng đến ai.

“Đằng sau những kẻ gây ra tội ác mà chúng ta khó có thể tưởng tượng

được ấy, luôn có một nguyên nhân sâu xa mà phần lớn ai cũng biết, đó là từ
khi còn nhỏ chúng đã tận mắt chứng kiến những người lớn xung quanh
chúng dùng bạo lực với nhau. Ở đâu cũng vậy. Bạo lực tạo ra bạo lực, cũng
như bạo lực này lại đẻ ra bạo lực khác. Trong lịch sử con người và thế giới
chưa bao giờ có lý thuyết nào nói rằng, dùng bạo lực có thể chấm dứt được
bạo lực. Vậy mà...”

Trên khuôn mặt của cậu tôi hiện rõ một sự tuyệt vọng. Đây là lần đầu tiên

tôi thấy cậu giận dữ cũng như nói một cách gay gắt như vậy.

“Cậu ơi, có những đứa trẻ từ khi được sinh ra trên đời đã mang trong

mình những điều xấu điều ác hả cậu? Và theo như người ta nói đó cũng là
một dạng của tính di truyền phải không?”

Chuyện một đứa bé mới có mười một tuổi đã trở thành kẻ giết người,

cũng như câu nói nó cướp tiền để mua bánh ăn, đến giờ vẫn còn đang luẩn
quẩn ở trong đầu tôi.

“À... điều này... đương nhiên là không phải!”

Cậu tôi nói như thể cậu đang vô cùng căng thẳng. Đây là lần đầu tiên tôi

thấy cậu tôi như vậy.

“Con người... không phải là được hoàn thiện sẵn bản năng hay tính cách

rồi cứ thế mà sinh ra đâu cháu ạ. Khác với con bò, con ngựa từ trong bụng
mẹ đã được định sẵn bản năng nên vừa mới sinh ra nó đã có thể biết đi biết
chạy rồi. Nhưng con người thì khác, con người được sinh ra rồi sau đó bản
năng và tính cách mới được hình thành. Bình thường thì phải mất đến ba
năm cho việc ấy. Mà hiện giờ cũng có lý thuyết nói rằng phải mất đến mười

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.