YÊU NGƯỜI TỬ TÙ - Trang 150

không đáng lo đâu, điều đáng lo là phải làm thế nào với thằng bé kia, nó
phải được đưa đi chữa trị thần kinh ngay đúng không?”

Cậu tôi thở dài.

“Vâng, thằng bé ấy phải được chữa trị càng sớm càng tốt. Không những

vậy mà cả bố mẹ nó cũng phải đi chữa trị. Chính xác là phải đến khoa tâm
lý trẻ em để gặp các chuyên gia xin họ tư vấn, cũng như phải chữa trị cả
bằng thuốc uống nữa. Nếu không thì chẳng ai biết được thằng bé ấy sẽ còn
làm gì. Chẳng hiểu cảnh sát nước mình... À không, những người làm ra luật
pháp ấy, họ cứ trả mấy đứa trẻ khó dạy bảo kiểu ấy về cho gia đình chúng
tự giáo dục, làm sao chúng tốt lên được. Gia đình chúng đã chả ra sao nên
mới sinh ra những đứa con hư như thế chứ, cứ nói nó còn quá nhỏ và pháp
luật không thể can thiệp nên đành phải trả về cho gia đình tự giáo dục thì ai
sẽ chịu trách nhiệm đây? Ở bên Mỹ, trong tình huống này người ta bắt buộc
cả bố mẹ lẫn đứa trẻ đó phải cùng đi chữa trị ở khoa tâm lý thần kinh trong
một thời gian nhất định, đến khi nào được cấp giấy chứng nhận đã chữa trị
đủ thời gian quy định, họ mới được tự do ra ngoài. Việc này vô cùng quan
trọng và cần thiết chứ không phải là chuyện đùa đâu. Tôi nói nghiêm túc
đấy. Đương nhiên việc chữa trị bắt buộc như vậy tất cả đều vì bản thân đứa
trẻ đó. Bây giờ đất nước bỏ tiền ra chữa trị và giáo dục những đứa trẻ hư
như thế, chính là để ngăn chặn những hậu quả khó lường mà nó sẽ gây ra
cho xã hội sau này...”

Cô Mônica liếc mắt nhìn bộ hồ sơ bệnh án cậu tôi viết nguệch ngoạc trên

bàn và hỏi:

“Đến tám chín mươi phần trăm những thằng bé ấy sau này sẽ trở thành

tội phạm à?”

“Không phải tám chín mươi phần trăm, mà là chín mươi chín phần

trăm!”

Cậu tôi đứng dậy và bước về phía gần cửa sổ. Cậu nói bâng quơ như chỉ

để cho một mình mình nghe.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.