YÊU NGƯỜI TỬ TÙ - Trang 148

Thằng bé ấy chạy đến chỗ ghế sofa rồi cầm cái gối tựa lưng lên và hỏi:

“Ai mua cái này đấy? Nó có đắt không?” Cậu tôi thoáng thở dài.

“Lúc nãy cháu đã hứa với ta là hôm nay sẽ ngoan ngoãn ngồi im nói

chuyện”.

“Nhưng mà bác nói nhanh nhanh lên!” Thằng bé đột nhiên hét lên.

“Cháu có biết nếu cháu đánh bạn ấy nhiều như thế, bạn ấy sẽ bị chết

không?”

Cậu lại hỏi và tôi thấy thằng bé ngồi im, cúi đầu nhìn xuống. “Hóa ra

cháu chỉ muốn đánh để dọa cho bạn ấy sợ nhưng mà sự việc nó lại thành ra
như vậy phải không?”

“Vâng”.

Thằng bé nói với vẻ thành thật.

“Thế cháu cướp một nghìn won đó để làm gì?” “Để mua bánh ăn”.

“Cái bánh ấy ăn ngon không?” “Ngon...”

Cậu tôi không hỏi thêm gì nữa mà đưa tay nắm lấy đôi bàn tay của nó.

Đôi tay nó chằng chịt dọc ngang toàn sẹo là sẹo, thậm chí trên các đầu
móng tay vẫn còn dính vài vệt máu. Tôi không biết đã có chuyện gì xảy ra
với nó. Dù tôi có biết tại sao tay nó lại có nhiều sẹo đến thế, tôi cũng không
tài nào hiểu được tại sao trên đầu móng tay nó lại có những vệt máu đỏ.
(Sau này tôi mới biết do thằng bé có thói quen hay cào tay vào tường).

“Thế ai hay đánh cháu nhiều hơn, bố cháu hay mẹ cháu?” “Bố!”

“Ai đánh cháu đau hơn?”

“Bố... Cháu muốn về...”

Cậu tôi hơi tỏ ra bối rối. Thằng bé đột ngột đứng dậy đẩy cửa phòng

khám rồi chạy vụt ra bên ngoài. Cô Mônica vội gọi nó lại nhưng nó đã chạy
biến đi đâu mất rồi. Cô luống cuống chạy ra ngoài tìm nó.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.