YÊU NGƯỜI TỬ TÙ - Trang 147

“Hôm nay tôi đã phải bỏ cả buổi làm ở quán ăn để đi đến đây, nhưng

trước khi trời tối chắc tôi phải qua đó ngó xem tình hình thế nào. Bố chồng
của bà chủ quán mấy hôm trước bị ngất vì trúng gió. Lần này là lần thứ ba
rồi, đúng là người già... chả biết sống chết lúc nào...”

Cô ta lại bắt đầu kể lể mấy câu chuyện tầm phào. Tôi không hiểu cô ta có

để ý đến người mình đang nói chuyện là ai không. Sao cô ta không để ý
xem người ta có muốn trò chuyện với mình hay không rồi hãy nói. Chắc cô
ta cũng chẳng biết mình đang nói lảm nhảm cái gì. Thấy tôi vẫn ngồi không
nói gì nên cô ta đứng dậy kéo quần rồi đi lại ngó nghiêng xung quanh. Tôi
đi về phía phòng khám của cậu, nhẹ nhàng đẩy cửa và liếc mắt nhìn vào bên
trong.

Cậu tôi đang ngồi đối diện với thằng bé, còn cô Mônica ngồi cạnh nó.

Thằng bé vẫn không chịu ngồi yên một chỗ, nó hết xoay người sang bên
này lại ngọ nguậy người sang bên kia, mắt nó đảo nhìn khắp cả căn phòng.
Đúng là mẹ nào con đấy! Mẹ của nó - người phụ nữ lắm điều ban nãy cũng
có chịu ngồi yên tí nào đâu, nên thằng bé này cũng như thế là phải.

“Thế cháu đã cướp một nghìn won à?” Cậu tôi điềm tĩnh hỏi thằng bé.

“Vâng...”

“Cháu chỉ định cướp một nghìn won của bạn ấy rồi bảo bạn ấy đi đi phải

không?”

Thằng bé ngáp dài.

“Nhưng sao cháu lại đánh bạn ấy?” “Vì cháu sợ nó sẽ đi mách”.

“Mách ai?”

Thằng bé ấy lại ngọ nguậy người liên hồi. Nó chợt nhìn về phía tôi. Tự

dưng tôi liên tưởng nó giống như một con bươm bướm đang bị mắc vào
mạng nhện. Nó nhìn tôi một cách vô cảm như lúc nó gặp tôi ở sảnh bệnh
viện.

“Thế lúc đánh bạn ấy, cháu không nghĩ là bạn ấy sẽ bị đau à?” “Không!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.