YÊU NGƯỜI TỬ TÙ - Trang 230

Cháu cảm thấy bực mình lắm. Mà sao cô không hề cảm thấy bực mình nhỉ?
Một người trước đây từng là giám đốc trại giam sao lại có thể nói ra những
câu kiểu ấy được chứ!”

Cô thở dài.

“Bực, đương nhiên là bực mình rồi. Cháu có biết tại sao mẹ cháu lại hay

bảo cháu giống cô không? Vì lúc cô ở tuổi cháu, người nào mà nói những
câu đại loại như thế trước mặt cô, cô tiến đến và đập bốp cho mấy cái vào
mặt!”

Suýt nữa thì tôi trượt vô lăng xe.

“Thế tại sao giờ cô lại bảo cháu đừng làm như thế?”

“Vì trước đây cô từng như vậy nên cô đã nhận ra làm vậy chẳng có ích

lợi gì, ngược lại chỉ làm cho vấn đề trở nên rắc rối và khó khăn hơn thôi.
Cháu không biết chứ, vì tính cách ấy mà mấy lần cô suýt bị đuổi khỏi tu
viện đấy... Thế nên cô mới khuyên cháu đừng làm vậy nữa”.

“Cô có đúng là nữ tu không đấy?” Cô tôi cười.

“Cô cũng chẳng biết nữa, Yoo Jeong à, thật đấy. Vì có phải cứ ai mặc

quần áo nữ tu thì đều là nữ tu cả đâu, cũng như có phải cứ ai cầm cuốn Kinh
Thánh
trên tay thì đều là con chiên của Chúa đâu... Cô cũng già rồi và chắc
sắp phải rụng như đám lá mùa thu kia nên thực sự dạo này nhiều khi cô
cũng chẳng hiểu nổi mình nữa. Mấy thằng bé chúng ta đang gặp ấy, nếu
trong năm nay mà bị đem đi thi hành án hết, chắc cô cũng chẳng sống nổi.
Đức Cha Kim đã chứng kiến vụ thi hành án lần trước nên ông ấy đã bị sốc
nặng và trong vòng nửa tháng, ông ấy đã không có tâm trạng làm bất cứ
việc gì. Không biết chừng do bị ám ảnh về chuyện đó quá nên ông ấy đã bị
ung thư. Vậy nên việc cô và ông ấy đang có dự định đi vận động kêu gọi
nhà nước bãi bỏ chế độ tử hình, không phải là vì mấy người tử tù ấy mà
chính là vì bản thân những người như cô và ông ấy cũng nên...”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.