“Cho nên chúng ta đi ăn cơm thôi, người không ăn cơm làm sao có thể
khoẻ được?” Không thèm phân trần, Trịnh Lệ Trinh lôi kéo Hạ Thấm Đồng
đi xuống dưới lầu ăn cơm.
Quán ăn nhỏ này đã lâu năm nên khá cũ, nhưng đồ ăn ở đây rất có hương
vị, lại thơm ngon, diện tích quán không lớn, khách khứa trong này hầu hết
đều là các bị khách quen, lúc các cô tiến vào đã qua thời gian cơm trưa nên
người đã bớt đi không ít.
Hạ Thấm Đồng ngồi xuống ghế, có chút không khỏe, ở đây mùi dầu nặng
quá, khiến cô có cảm giác ghê tởm, nhưng nếu không ăn ở chỗ này thì nên
đi nơi nào đây? Hôm nay anh sẽ không quay về, cho dù cô có chờ lâu đến
mấy cũng không nhìn thấy anh được.
Anh đã hạ quyết tâm sẽ không để ý tới cô nữa, đúng không? Mặc kệ cô làm
như thế nào, anh đều không quan tâm đến cô nữa, nhưng mà không sao,
đây là cô nợ anh, vì thế cho dù phải dùng một năm, hai năm, thậm chí là
mười năm, là cả đời, cô đều có thể chờ đợi được.
Hạ Thấm Đồng chính là một người con gái cố chấp như vậy.
Cô bị như vậy có lẽ là đáng đời…Hạ Thấm Đồng cười khổ trong lòng,
trước kia khi anh vẫn còn ở bên cạnh, anh luôn yêu chiều, nâng niu cô
trong lòng bàn tay, mà cô chẳng những không biết qu trọng, còn tàn nhẫn
xua đuổi anh ra khỏi cuộc đời mình. Đến bây giờ, anh đã buông tha cho cô,
rời xa cô, cô lại trở thành mất đi mới biết được ý nghĩa quan trọng của anh
đối với mình, mỗi ngày đều cố chấp xuất hiện trước mắt anh, yên lặng chờ
đợi.
Cuộc sống của cô không được phong phú giống như anh, Thẩm Luật yêu
thích sự tự do, tùy chỗ tùy lúc đều có thể nghĩ ra một đống việc để làm, còn
cô chỉ là một đứa con gái bình thường, hơn nữa tính tình lại trầm lặng,
chẳng biết làm thế nào, cũng chẳng biết mình có thể làm được hay không,