“Không cần đâu.” Trịnh Lệ Trinh đi theo sau lưng anh trả lời.
“Làm sao có thể không cần?” Làm ơn đi, đây là thứ quan trọng nhất đó, có
người hiện đại nào bây giờ chịu mổ mà không cần thuốc gây mê đâu? Thật
sự là nói đùa.
“Bởi vì những người bị khâu đều không cảm thấy đau cho nên đương nhiên
không cần rồi.” Cô xua tay, vẻ mặt hết sức đúng tình hợp lý.
“Không biết đau?” Anh dừng phắt lại, cúi đầu nhìn cô, “Vì sao?”. Trên đời
này vẫn còn loại người mổ không cần gây tê à? Bị mất cảm giác đau chắc?
“Bởi vì đều đã chết cả rồi thì làm sao có thể đau được chứ?”
Trước mắt Thẩm Luật bỗng tối sầm, trượt chân một cái, may mắn anh phản
ứng đủ nhanh, kịp thời đưa tay chống vào bức tường phía sau mới có thể ổn
định cơ thể. “Cô vừa nói cái gì? Nói lại lần nữa xem?” Cái gì chết hết rồi?
Cái gì không biết đau?
“A, thì ra anh không biết à, chị họ của em là người hóa trang cho thi thể
trong nhà tang lễ đấy!”
“Cô vừa nói cái gì?” Từng chữ từng chữ được Thẩm Luật thốt ra qua từng
kẽ răng, nghe hết sức hung bạo.
“Anh không nghe rõ sao?” Cô gật đầu, nghiêm túc giải thích lại. “Người
hóa trang cho thi thể trong nhà tang lễ chính là những người chuyên môn
giúp trang điểm cho những người đã chết…“
“Trịnh Lệ Trinh, tôi phải giết cô!”
Hạ Thấm Đồng rất hài lòng với công việc hiện tại của mình, nói thật không
phải chứ cô đây là người rất nhiệt tình với nhiệm vụ, trong công việc mà