Hai đôi môi đang điên cuồng lưu luyến tách ra, anh vươn lưỡi liếm đi
những giọt nước bởi vì nụ hôn kích tình ban nãy mà chưa kịp nuốt vào.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lúc này phiếm hồng động lòng người, chưa
từng thể nghiệm qua chuyện như vậy khiến cho cô không biết phải làm sao,
suy nghĩ hỗn loạn, lý trí rời xa, nhưng Hạ Thấm Đồng vẫn cảm thấy chuyện
này có chút không đúng, cố gắng muốn suy nghĩ rõ ràng hơnúng ta như
vậy…” Anh không cho cô thời gian để suy xét, lại hôn cô thêm một lần
nữa.
Anh biết rõ, nếu để cho cô lấy lại lý trí, khẳng định cô sẽ cự tuyệt anh, thật
vất vả mới đi tới bước này, Thẩm Luật không muốn buông tha dễ dàng như
vậy. Nụ hôn của anh chưa từng ngừng lại, cho dù sau đó anh có ôm lấy cô,
cùng nhau đi về phía chiếc giường mềm mại, rồi đặt cô lên giường, bờ môi
của anh vẫn không hề tách rời khỏi môi cô.
Một tay vuốt ve má của cô, một tay khác lại chậm rãi tiến vào trong vạt áo,
nắm lấy một bên tuyết nhũ no tròn, trắng nõn, loại cảm xúc ôn nhuận này
khiến hơi thở của anh càng thêm gấp gáp, năm ngón tay khẽ bóp nhẹ, ngón
trỏ nhẹ nhàng vân vê đỉnh núi mềm mại phấn hồng, từng chút từng chút
cảm thụ sự mềm mại của viên ngọc sáng hoàn mỹ này.
Cô trúc trắc, không có kinh nghiệm, bị anh khiêu tình câu dẫn mà biến
thành tâm thần rối loạn, rốt cuộc không thể suy xét thêm được gì.
Nút dây được buộc chặt dần dần lơi lỏng, áo choàng chậm rãi tuột ra, thân
hình tuyết trắng mềm mại cứ thế phơi bày trước mắt anh, Thẩm Luật lúc
này kích động đến mức gần như điên cuồng.
Đầu lưỡi linh hoạt liếm qua chiếc cằm trắng noãn của cô, mơn trớn cái cổ
duyên dáng rồi một đường đi xuống, hôn lên đoá hoa đẫy đà, nhũ thịt trắng
mịn, mút lấy nhụy hoa đào hồng phấn thật sâu, thật chặt, khiến người dưới
thân thở gấp không ngừng.