"10 vạn, Mạnh Hạ, dám bày mưu tính kế nữa sẽ phải trả giá thật lớn."
Hắn gằn lên từng chữ, lời nói xen lẫn với hung ác và tức giận.
Mạnh Hạ ngạc nhiên, hai mắt kinh ngạc nhìn vào hắn. Người đàn ông
mà cô yêu nhiều năm như vậy, cho đến cùng là thương hắn vì cái gì?
Cô từ từ đứng lên, đôi chân đã tê bại, một ngày không ăn uống, trong
phút chốc đứng lên, bước chân đã lảo đảo một chút. Sắc mặt của cô tái nhợt
quỷ mị, cô động đậy khóe miệng, rất nặng nề hướng về hắn cười một tiếng,
lúc này mà cô vẫn có thể cười được, nhẹ nhàng nỉ non một câu: "Tôi nói
giỡn."
Lời nói của Từ Dịch Phong tựa như một thanh đao vô hình đâm thẳng
vào tim của cô, ngũ tạng nội tâm đều tổn hại. Khó khăn thở ra một hơi, cả
người cô lạnh đến mức run rẩy.
Cô từ từ xoay người, gian nan bước về phía trước một bước, đi được
vài bước bỗng nhiên dừng lại, gắt gao nắm chặt tay, hít một hơi, liền xoay
người lại ngồi xổm xuống đất một lần nữa, đưa tay nhặt tờ chi phiếu nhẹ
hẫng lên.
Mạnh Hạ cúi đầu, nước mắt nóng rực theo đôi má lặng lẽ lăn xuống:
"Mười vạn… ha ha, coi như là anh ngủ với tôi một đêm."
Hoàn hảo, hoàn hảo, cô không bị thiệt thòi, một đêm đổi được mười
vạn.
Sau đêm hôm đó, Mạnh Hạ biến mất, ra đi nhanh chóng, không ai biết
được cô đến nơi nào, dường như là bốc hơi, bặt vô âm tín.
Trong cuộc sống của mọi người cũng không còn ai lại nhắc đến người
này nữa, cô gái mang cả tuổi thanh xuân đều theo đuổi Từ Dịch Phong từ
đó trở thành một dấu chấm hết.