Ngọn đèn dần dần tối mờ, Từ Dịch Phong thản nhiên xoay xoay ly
thủy tinh ở trong tay, thân mật ôm hông của cô gái ở bên cạnh. Một đôi mắt
đào hoa cười như không cười ngắm nhìn Mạnh Hạ, nhẹ nhấp một miếng
rượu, lập tức, cái ly bị đặt mạnh xuống mặt bàn vang lên thanh thúy: "Đây
là thế nào? Tiếp tục đi."
"Mạnh tiểu thư đối với nơi này cũng có hứng thú sao?" Đôi mắt của
Từ Dịch Phong nheo lại, nhìn không ra bất kỳ tâm tình gì.
Mạnh Hạ há hốc mồm, muốn nói ra mới phát hiện cổ họng đã sớm
khàn khàn như bị nghẹn. Hôm nay từ sáng sớm ra khỏi cửa cho đến bây giờ
cô đến một ngụm nước cũng chưa uống, chịu đựng tiếng nói khô khốc như
bị phỏng, giọng nói của cô trầm trầm cầu khẩn: "Van cầu anh, hãy cứu cha
của tôi." Dừng lại một chút, cô gắt gao cắn môi: "Bất kỳ là điều kiện gì, tôi
cũng có thể làm được." Nói ra những lời này, cô một chút sức lực cũng
không có. Cô còn có điều kiện gì để cùng nói với hắn đây?
Từ Dịch Phong kín đáo gác chân lên: "Cầu xin?" Hắn như cười như
không nhìn ngắm cô, lộ ra thái độ lạnh lẽo nhàn nhạt.
Cô mở to mắt nhìn, làn mi dày rung động, trong mắt hiện ra một tia
chờ mong mơ hồ.
Cô từ từ ngẩng đầu lên, nhìn vào mắt của hắn, cô biết rõ trong lòng
của Từ Dịch Phong chưa bao giờ có mình. Trước kia cô còn có thể ảo
tưởng mà cho rằng sau khi hai người kết hôn, hắn sẽ từ từ phát hiện ra cô
luôn đối tốt với hắn.
"Mạnh tiểu thư, chuyện của Mạnh thị trưởng, tôi không có biện pháp
nào."
"Tôi van xin anh, hãy cứu cha của tôi, hôn ước của chúng ta, anh
muốn hủy bỏ thì hủy bỏ, tôi về sau sẽ không xuất hiện ở trước mặt anh
nữa." Cô thật sự bằng lòng bỏ lại tất cả.